Sắc mặt Lộ Tu Triệt tối sầm lại: “Hừ, cậu đang khoe với tớ là cậu rất được hoan nghênh đó hả?”
Lâm Trầm gật đầu: “Cũng có thể cho là như vậy.”
Lộ Tu Triệt: “...”
Lâm Trầm hỏi: “Rốt cuộc cậu có muốn so đáp án không?”
Lộ Tu Triệt xua tay: “Không muốn không muốn, tớ còn muốn vui vẻ thêm hai ngày nữa.”
“Không cần thì thôi.” Rồi Lâm Trầm tiếp tục bận việc của mình.
Lộ Tu Triệt hỏi Lâm Trầm: “Ngoài vẻ mặt đẹp trai một chút ra thì cậu có cái gì mà khiến con gái yêu thích thế nhỉ?”
Lâm Trầm nhìn Lộ Tu Triệt: “Nội hàm!”
Khóe miệng Lộ Tu Triệt run rẩy vài cái, cuối cùng mới đủ sức phun ra một câu: “Đúng là không biết xấu hổ.”
Lâm Trầm không để ý đến cậu ta nữa, tiếp tục làm việc của mình. Cửa hàng vẫn lục tục có khách tới, trong đó đa phần là con gái. Lộ Tu Triệt ngồi ở đó tới chiều tối, khách càng lúc càng đông, Lâm Trầm không có thời gian để ý tới cậu nữa thì cậu mới rời đi.
Thi xong cấp ba chính là những ngày tháng thanh nhàn, nghỉ ngơi sung sướng nhất. Nhưng mà đang căng thẳng tự nhiên được thả lỏng, Lộ Tu Triệt lại cảm thấy quá đỗi nhàm chán, nhàm chán đến mức không có việc gì để làm. Mỗi ngày cậu không ở nhà chơi điện tử thì là chạy đi tìm Lâm Trầm, còn hỏi cậu vì sao không đi tìm Nhạc Thính Phong á, cậu muốn đi nhưng Nhạc Thính Phong sẽ chào đón cậu sao?
***
Ngày có kết quả thi, Lộ Tu Triệt rất bình tĩnh. Nhưng Lộ Hướng Đông lại khẩn trương đến nỗi đầu đầy mồ hôi. Tuy vậy nhưng anh ta vẫn cố gắng nói với Lộ Tu Triệt: “Con trai, con không cần quá lo lắng! Không phải sợ gì cả, ba tin tưởng con, con có thể, nhất định có thể!”
Lộ Tu Triệt thở dài, đây rốt cuộc là muốn tạo áp lực cho cậu hay không thế?
Đến lúc Lộ Tu Triệt vào phòng nhận giấy báo điểm, nhìn thấy điểm thi của mình xong mới thả lỏng tâm tình.
Cậu nói với Lộ Hướng Đông: “Sáu trăm năm mươi ba điểm, lần này trường đại học nào cũng không thoát được con.”
Lộ Hướng Đông kích động đến lắp bắp: “Sáu... sáu trăm năm mươi ba... Là sáu trăm năm mươi ba điểm ư?”
“Đúng vậy, sáu trăm năm mươi ba.”
Lộ Hướng Đông vừa muốn khóc vừa muốn cười, vài giây sau, anh ta rốt cục không nhịn được mà kích động khóc lóc: “Ba thật sự... Ba thật sự rất cảm động. Ba... chưa từng nghĩ tới...”
“Trước đây con thì bao nhiêu cuộc thi rồi, ba cũng đâu có kích động thế này.”
Lộ Hướng Đông gạt nước mắt: “Lần này khác hẳn những lần trước chứ. Ba phải đi gọi điện thoại, ba phải khiến những người đang chờ để chế giễu con trai ba biết thành tích của con tốt thế nào.”
Lâm Trầm gật đầu: “Cũng có thể cho là như vậy.”
Lộ Tu Triệt: “...”
Lâm Trầm hỏi: “Rốt cuộc cậu có muốn so đáp án không?”
Lộ Tu Triệt xua tay: “Không muốn không muốn, tớ còn muốn vui vẻ thêm hai ngày nữa.”
“Không cần thì thôi.” Rồi Lâm Trầm tiếp tục bận việc của mình.
Lộ Tu Triệt hỏi Lâm Trầm: “Ngoài vẻ mặt đẹp trai một chút ra thì cậu có cái gì mà khiến con gái yêu thích thế nhỉ?”
Lâm Trầm nhìn Lộ Tu Triệt: “Nội hàm!”
Khóe miệng Lộ Tu Triệt run rẩy vài cái, cuối cùng mới đủ sức phun ra một câu: “Đúng là không biết xấu hổ.”
Lâm Trầm không để ý đến cậu ta nữa, tiếp tục làm việc của mình. Cửa hàng vẫn lục tục có khách tới, trong đó đa phần là con gái. Lộ Tu Triệt ngồi ở đó tới chiều tối, khách càng lúc càng đông, Lâm Trầm không có thời gian để ý tới cậu nữa thì cậu mới rời đi.
Thi xong cấp ba chính là những ngày tháng thanh nhàn, nghỉ ngơi sung sướng nhất. Nhưng mà đang căng thẳng tự nhiên được thả lỏng, Lộ Tu Triệt lại cảm thấy quá đỗi nhàm chán, nhàm chán đến mức không có việc gì để làm. Mỗi ngày cậu không ở nhà chơi điện tử thì là chạy đi tìm Lâm Trầm, còn hỏi cậu vì sao không đi tìm Nhạc Thính Phong á, cậu muốn đi nhưng Nhạc Thính Phong sẽ chào đón cậu sao?
***
Ngày có kết quả thi, Lộ Tu Triệt rất bình tĩnh. Nhưng Lộ Hướng Đông lại khẩn trương đến nỗi đầu đầy mồ hôi. Tuy vậy nhưng anh ta vẫn cố gắng nói với Lộ Tu Triệt: “Con trai, con không cần quá lo lắng! Không phải sợ gì cả, ba tin tưởng con, con có thể, nhất định có thể!”
Lộ Tu Triệt thở dài, đây rốt cuộc là muốn tạo áp lực cho cậu hay không thế?
Đến lúc Lộ Tu Triệt vào phòng nhận giấy báo điểm, nhìn thấy điểm thi của mình xong mới thả lỏng tâm tình.
Cậu nói với Lộ Hướng Đông: “Sáu trăm năm mươi ba điểm, lần này trường đại học nào cũng không thoát được con.”
Lộ Hướng Đông kích động đến lắp bắp: “Sáu... sáu trăm năm mươi ba... Là sáu trăm năm mươi ba điểm ư?”
“Đúng vậy, sáu trăm năm mươi ba.”
Lộ Hướng Đông vừa muốn khóc vừa muốn cười, vài giây sau, anh ta rốt cục không nhịn được mà kích động khóc lóc: “Ba thật sự... Ba thật sự rất cảm động. Ba... chưa từng nghĩ tới...”
“Trước đây con thì bao nhiêu cuộc thi rồi, ba cũng đâu có kích động thế này.”
Lộ Hướng Đông gạt nước mắt: “Lần này khác hẳn những lần trước chứ. Ba phải đi gọi điện thoại, ba phải khiến những người đang chờ để chế giễu con trai ba biết thành tích của con tốt thế nào.”
/2416
|