Bọn họ nghĩ rằng cậu ta có bệnh sạch sẽ, cũng từng hỏi nhưng Nhạc Thính Phong chỉ nói là do không quen mà thôi.
Giờ phút này bọn họ đã được tận mắt chứng kiến thói quen của tên này rồi. Ăn đồ ăn thừa lại của em gái mình mà không hề miễn cưỡng, không biết phải làm tới bao nhiêu lần mới thành quen thế này chứ.
Nhạc Thính Phong ăn xong ly kem của Thanh Ti liền nói: “Bọn tớ chuẩn bị về nhà đây, hai cậu tiếp tục chơi đi.”
Mạnh Hoành vội nói: “Đừng vội thế chứ, chúng ta khó khăn lắm mới gặp được nhau mà. Cùng đi chơi tiếp đi!”
“Tớ và Thanh Ti vốn chỉ định xem phim xong là về thôi, dù sao mấy ngày nữa cũng lên trường lấy giấy báo thi, lúc ấy gặp nhau là được.”
Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn Thanh Ti: “Thanh Ti, đi nào.”
Thanh Ti đứng dậy: “Vâng!”
Cô bé quay lại vẫy tay chào Mạnh Hoành và Hầu Chí Tân: “Bọn em đi trước đây ạ, tạm biệt các anh!”
Hai người nhìn Thanh Ti bằng vẻ mặt cười ngây ngô: “Ừ, chào em nhé!”
Nhạc Thính Phong vươn tay ôm vai Thanh Ti: “Đi thôi, chúng ta về nhà nào!”
Nhạc Thính Phong vừa dẫn Thanh Ti rời đi, Mạnh Hoành và Hầu Chí Tân liền hét toáng lên.
Mạnh Hoành kêu lên: “Trời ơi, hôm nay hai chúng ta gặp vận gì vậy? Không những gặp được Nhạc Thính Phong mà còn gặp được cô em gái mà cậu ta giấu giấu giếm giếm suốt ba năm nay! Ôi mẹ ơi, bảo sao cậu ta giấu kĩ thế! Nếu tớ mà là cậu ấy thì nhất định tớ cũng giấu!”
Hầu Chí Tân gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay vận khí của chúng ta quá tốt. Lát nữa về nhà tớ nhất định phải gọi điện thoại cho Tôn Tường Khôn để khoe mới được! Tên Nhạc Thính Phong này quá mức gian xảo rồi, nếu không phải hôm nay tình cờ thì không biết đến khi nào chúng ta có thể nhìn thấy em gái cậu ta chứ?”
Rời khỏi cửa hàng bánh ngọt, Thanh Ti hỏi Nhạc Thính Phong: “Anh ơi, hình như anh không thích hai anh bạn cùng phòng kia ạ? Bọn họ làm anh tức giận chuyện gì sao?”
Cậu mỉm cười: “Vì cả hai có một tật xấu là mỗi khi đứng trước mặt một cô gái xinh đẹp nào đó là tự động trở nên không đứng đắn chút nào, vì thế nên anh mới không vui.”
Thanh Ti cười: “Anh đang nói em là cô gái xinh đẹp đó hả?”
Nhạc Thính Phong bẹo má cô bé: “Không phải thì còn ai vào đây nữa?”
“Nhưng mà em thấy bọn họ vẫn bình thường, chỉ là… ánh mắt của các anh ấy hình như hơi nhiệt tình quá.”
Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Đúng vậy, em cảm giác không sai đâu.”
Nhạc Thính Phong thở dài. Hầu Chí Tân và Mạnh Hoành đều là những tên lắm mồm, hai người bọn họ gặp được Thanh Ti thì chắc chắn ngay ngày mai thôi, tất cả những người còn lại trong ký túc xá của cậu đều sẽ biết hết.
Giờ phút này bọn họ đã được tận mắt chứng kiến thói quen của tên này rồi. Ăn đồ ăn thừa lại của em gái mình mà không hề miễn cưỡng, không biết phải làm tới bao nhiêu lần mới thành quen thế này chứ.
Nhạc Thính Phong ăn xong ly kem của Thanh Ti liền nói: “Bọn tớ chuẩn bị về nhà đây, hai cậu tiếp tục chơi đi.”
Mạnh Hoành vội nói: “Đừng vội thế chứ, chúng ta khó khăn lắm mới gặp được nhau mà. Cùng đi chơi tiếp đi!”
“Tớ và Thanh Ti vốn chỉ định xem phim xong là về thôi, dù sao mấy ngày nữa cũng lên trường lấy giấy báo thi, lúc ấy gặp nhau là được.”
Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn Thanh Ti: “Thanh Ti, đi nào.”
Thanh Ti đứng dậy: “Vâng!”
Cô bé quay lại vẫy tay chào Mạnh Hoành và Hầu Chí Tân: “Bọn em đi trước đây ạ, tạm biệt các anh!”
Hai người nhìn Thanh Ti bằng vẻ mặt cười ngây ngô: “Ừ, chào em nhé!”
Nhạc Thính Phong vươn tay ôm vai Thanh Ti: “Đi thôi, chúng ta về nhà nào!”
Nhạc Thính Phong vừa dẫn Thanh Ti rời đi, Mạnh Hoành và Hầu Chí Tân liền hét toáng lên.
Mạnh Hoành kêu lên: “Trời ơi, hôm nay hai chúng ta gặp vận gì vậy? Không những gặp được Nhạc Thính Phong mà còn gặp được cô em gái mà cậu ta giấu giấu giếm giếm suốt ba năm nay! Ôi mẹ ơi, bảo sao cậu ta giấu kĩ thế! Nếu tớ mà là cậu ấy thì nhất định tớ cũng giấu!”
Hầu Chí Tân gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay vận khí của chúng ta quá tốt. Lát nữa về nhà tớ nhất định phải gọi điện thoại cho Tôn Tường Khôn để khoe mới được! Tên Nhạc Thính Phong này quá mức gian xảo rồi, nếu không phải hôm nay tình cờ thì không biết đến khi nào chúng ta có thể nhìn thấy em gái cậu ta chứ?”
Rời khỏi cửa hàng bánh ngọt, Thanh Ti hỏi Nhạc Thính Phong: “Anh ơi, hình như anh không thích hai anh bạn cùng phòng kia ạ? Bọn họ làm anh tức giận chuyện gì sao?”
Cậu mỉm cười: “Vì cả hai có một tật xấu là mỗi khi đứng trước mặt một cô gái xinh đẹp nào đó là tự động trở nên không đứng đắn chút nào, vì thế nên anh mới không vui.”
Thanh Ti cười: “Anh đang nói em là cô gái xinh đẹp đó hả?”
Nhạc Thính Phong bẹo má cô bé: “Không phải thì còn ai vào đây nữa?”
“Nhưng mà em thấy bọn họ vẫn bình thường, chỉ là… ánh mắt của các anh ấy hình như hơi nhiệt tình quá.”
Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Đúng vậy, em cảm giác không sai đâu.”
Nhạc Thính Phong thở dài. Hầu Chí Tân và Mạnh Hoành đều là những tên lắm mồm, hai người bọn họ gặp được Thanh Ti thì chắc chắn ngay ngày mai thôi, tất cả những người còn lại trong ký túc xá của cậu đều sẽ biết hết.
/2416
|