Thanh Ti đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, không nhịn được mà nói: “Chị ơi, chị thích anh của em, điều này em có thể hiểu được, dù sao khi gặp được một nam sinh xuất sắc như anh của em, các chị không thích anh ấy cũng rất khó, nhưng mà… anh của em không thích chị, chị cần gì phải miễn cưỡng anh ấy chứ?”
Thanh Ti vốn chỉ muốn khuyên bảo Triệu Tinh Tinh, cho chị ấy một bậc thang để bước xuống, sau đó mọi người cứ thế là xong, không cần tiếp tục dây dưa ở đây làm gì.
Nhưng những lời này của cô bé lại đâm trúng chỗ đau của Triệu Tinh Tinh: “Chị thích anh của em đã ba năm, em có biết ba năm có ý nghĩa gì không mà em nói thoải mái thế hả, em thì biết cái gì chứ?”
Thanh Ti sửng sốt, cái này... Cô bé đã nói gì sai sao?
Hơn nữa, cô bé cũng không phải trẻ con, không phải cái gì nghe cũng không hiểu như trước. Mấy chuyện như tình yêu làm sao có thể cưỡng cầu được chứ, người ta đã không thích bạn thì dù bạn có lao tâm khổ tứ đến đâu thì kết quả vẫn như vậy thôi. Huống chi anh trai cô bé đã nói đến nước này rồi, đương nhiên anh ấy sẽ không suy nghĩ lại, chị này cần gì tiếp tục phải gây loạn nữa chứ, như thế chỉ khiến bản thân chị ấy càng mất mặt mà thôi!
Triệu Tinh Tinh đột nhiên cư xử với Thanh Ti thế này khiến tâm tình Nhạc Thính Phong rất tệ. Nhạc Thính Phong lạnh lùng nghiêm mặt, giận dữ nói: “Bạn học, mời cô tránh ra, đừng chặn đường chúng tôi nữa, tôi không thích cô, càng không thể có chuyện ở bên cạnh cô, ngay cả nói chuyện tôi cũng không muốn!”
Nhạc Thính Phong kéo Thanh Ti rời đi, bỏ lại Triệu Tinh Tinh vẫn đứng đó ngơ ngác.
Thanh Ti quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Tinh Tinh. Cô bé không biết phải miêu tả cảm giác của mình lúc này ra sao. Đồng tình với chị ấy ư? Không phải! Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, đây là lần đầu tiền Thanh Ti hiểu được ý nghĩa của cậu này.
Thanh Ti xoa cánh tay của Nhạc Thính Phong: “Anh, anh đừng tức giận nữa mà! Nói đi nói lại thì không phải do mị lực của anh quá lớn nên mới khiến chị ấy nhớ mãi không quên, thích anh đến ba năm hay sao?”
Nhưng cô bé không biết rằng điều khiến Nhạc Thính Phong tức giận chính là việc Triệu Tinh Tinh giận dữ với Thanh Ti.
“Cô ta là loại người không biết mình là ai, kệ cô ta đi, anh dẫn em đi ăn.”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, anh ơi, anh đừng tức giận nữa nhé!”
“Người như cô ta, sau này chưa biết chừng em cũng sẽ gặp phải. Nhớ kỹ, không cần khách khí với họ làm gì, em khách khí lại khiến họ nghĩ là em cho họ cơ hội, rồi cứ thế cố tình dây dưa với em.”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, em biết rồi! Nhưng chị ấy nói không đúng chút nào, sao mà em không hiểu gì chứ? Em rất hiểu là đằng khác.”
Thanh Ti vốn chỉ muốn khuyên bảo Triệu Tinh Tinh, cho chị ấy một bậc thang để bước xuống, sau đó mọi người cứ thế là xong, không cần tiếp tục dây dưa ở đây làm gì.
Nhưng những lời này của cô bé lại đâm trúng chỗ đau của Triệu Tinh Tinh: “Chị thích anh của em đã ba năm, em có biết ba năm có ý nghĩa gì không mà em nói thoải mái thế hả, em thì biết cái gì chứ?”
Thanh Ti sửng sốt, cái này... Cô bé đã nói gì sai sao?
Hơn nữa, cô bé cũng không phải trẻ con, không phải cái gì nghe cũng không hiểu như trước. Mấy chuyện như tình yêu làm sao có thể cưỡng cầu được chứ, người ta đã không thích bạn thì dù bạn có lao tâm khổ tứ đến đâu thì kết quả vẫn như vậy thôi. Huống chi anh trai cô bé đã nói đến nước này rồi, đương nhiên anh ấy sẽ không suy nghĩ lại, chị này cần gì tiếp tục phải gây loạn nữa chứ, như thế chỉ khiến bản thân chị ấy càng mất mặt mà thôi!
Triệu Tinh Tinh đột nhiên cư xử với Thanh Ti thế này khiến tâm tình Nhạc Thính Phong rất tệ. Nhạc Thính Phong lạnh lùng nghiêm mặt, giận dữ nói: “Bạn học, mời cô tránh ra, đừng chặn đường chúng tôi nữa, tôi không thích cô, càng không thể có chuyện ở bên cạnh cô, ngay cả nói chuyện tôi cũng không muốn!”
Nhạc Thính Phong kéo Thanh Ti rời đi, bỏ lại Triệu Tinh Tinh vẫn đứng đó ngơ ngác.
Thanh Ti quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Tinh Tinh. Cô bé không biết phải miêu tả cảm giác của mình lúc này ra sao. Đồng tình với chị ấy ư? Không phải! Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, đây là lần đầu tiền Thanh Ti hiểu được ý nghĩa của cậu này.
Thanh Ti xoa cánh tay của Nhạc Thính Phong: “Anh, anh đừng tức giận nữa mà! Nói đi nói lại thì không phải do mị lực của anh quá lớn nên mới khiến chị ấy nhớ mãi không quên, thích anh đến ba năm hay sao?”
Nhưng cô bé không biết rằng điều khiến Nhạc Thính Phong tức giận chính là việc Triệu Tinh Tinh giận dữ với Thanh Ti.
“Cô ta là loại người không biết mình là ai, kệ cô ta đi, anh dẫn em đi ăn.”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, anh ơi, anh đừng tức giận nữa nhé!”
“Người như cô ta, sau này chưa biết chừng em cũng sẽ gặp phải. Nhớ kỹ, không cần khách khí với họ làm gì, em khách khí lại khiến họ nghĩ là em cho họ cơ hội, rồi cứ thế cố tình dây dưa với em.”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, em biết rồi! Nhưng chị ấy nói không đúng chút nào, sao mà em không hiểu gì chứ? Em rất hiểu là đằng khác.”
/2416
|