Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Nhạc Thính Phong không đọc sách, cũng không hề ôn tập. Nếu không chơi cùng Thanh Ti thì cũng là cùng chơi với Tiểu Trạm, mỗi ngày trôi qua đều hết sức nhàn nhã, thoải mái. Nhân cơ hội này, cậu đã thực hiện một khóa huấn luyện giáo dục đề phòng yêu sớm cho Thanh Ti.
Từ trước tới nay, nhờ những nỗ lực của cậu mà Thanh Ti hoàn toàn không có chút hứng thú nào với đám nam sinh cùng tuổi. Nhưng Nhạc Thính Phong đương nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể giáo dục cô em gái bé bỏng của mình. Cậu sợ rằng sẽ có thằng nhóc nào đó lợi dụng mọi điều mà chạy tới dụ dỗ Thanh Ti.
Thoắt cái đã tới kì thi đại học, cả nước đều dồn mọi sự chú ý vào sự kiện này. Toàn bộ đội ngũ cảnh sát giao thông của thành phố đã bận rộn từ rất sớm, tất cả đều cố gắng hết sức để không xảy ra tình trạng tắc đường làm ảnh hưởng tới những thí sinh đi thi. Cả gia đình đều muốn đưa Nhạc Thính Phong đi thi, nhưng cái thai của Tô Ngưng Mi đã khá lớn, thân phận của Hạ An Lan quá đặc thù, hơn nữa anh lại quá bận rộn nên không thể sắp xếp thời gian dành cho cậu được. Nhạc Thính Phong cũng nói rằng đây chỉ là một cuộc thi như bao cuộc thi khác mà thôi. Cho nên người nhà cậu không cần phải khẩn trương như những nhà khác.
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Nhạc Thính Phong, sau khi ăn sáng chỉ có một mình Du Dực đưa cậu đi thi.
Sau khi tới đến trường thi, trong khi Nhạc Thính Phong vẫn bình tĩnh thì Du Dực đã vô cùng khẩn trương: “Trưa nay thi xong cháu sẽ có vài tiếng nghỉ trưa, vậy trưa chú sẽ tới đón cháu.”
“Chú không đến đón cũng được, lát nữa thi xong cháu ngoài kiếm gì đó ăn chút là được rồi.”
“Như vậy sao được, ông bà nội cháu, dì cháu, mẹ cháu, thêm cả Thanh Ti nữa, đều đang ở nhà lo lắng. Nhỡ cháu ăn phải cái gì không tốt bên ngoài, rồi bụng có vấn đề... thì làm sao còn có thể thi tốt được chứ? Sau khi kết thúc môn thi buổi sáng, chú sẽ tới đón cháu, cháu đừng chạy lung tung, nhớ chưa?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Được, cháu biết rồi, chú không cần lo lắng.”
Thấy sắp tới giờ, Nhạc Thính Phong bước vào trường, Du Dực chỉ có thể vẫy tay tạm biệt cậu.
Cũng như Du Dực, có rất nhiều phụ huynh cũng đưa con tới trường thi đang đứng ngoài cổng trường. Nhưng trong khi người khác thì khẩn trương đến đổ mồ hôi khắp người thì Du Dực lại không lo lắng chút nào, ngược lại anh còn đang rất vui vẻ bởi sau khi kì thi này kết thúc, Nhạc Thính Phong sẽ là sinh viên đại học, sau này thằng bé sẽ có nhiều thời gian ở bên Thanh Ti.
Hiện giờ Du Dực nhìn Nhạc Thính Phong cũng thấy ít nhiều đã có chút thuận mắt. Đúng là thằng nhóc do mình dạy dỗ có khác, tác phong và ý thức đều rất phù hợp với tiêu chuẩn của Du Dực.
Hơn nữa, khi Nhạc Thính Phong ở trường cấp 3 cũng có bất cứ dấu hiệu gì của chuyện yêu sớm. Thái độ này của cậu khiến cho Du Dực rất vừa lòng.
Từ trước tới nay, nhờ những nỗ lực của cậu mà Thanh Ti hoàn toàn không có chút hứng thú nào với đám nam sinh cùng tuổi. Nhưng Nhạc Thính Phong đương nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể giáo dục cô em gái bé bỏng của mình. Cậu sợ rằng sẽ có thằng nhóc nào đó lợi dụng mọi điều mà chạy tới dụ dỗ Thanh Ti.
Thoắt cái đã tới kì thi đại học, cả nước đều dồn mọi sự chú ý vào sự kiện này. Toàn bộ đội ngũ cảnh sát giao thông của thành phố đã bận rộn từ rất sớm, tất cả đều cố gắng hết sức để không xảy ra tình trạng tắc đường làm ảnh hưởng tới những thí sinh đi thi. Cả gia đình đều muốn đưa Nhạc Thính Phong đi thi, nhưng cái thai của Tô Ngưng Mi đã khá lớn, thân phận của Hạ An Lan quá đặc thù, hơn nữa anh lại quá bận rộn nên không thể sắp xếp thời gian dành cho cậu được. Nhạc Thính Phong cũng nói rằng đây chỉ là một cuộc thi như bao cuộc thi khác mà thôi. Cho nên người nhà cậu không cần phải khẩn trương như những nhà khác.
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Nhạc Thính Phong, sau khi ăn sáng chỉ có một mình Du Dực đưa cậu đi thi.
Sau khi tới đến trường thi, trong khi Nhạc Thính Phong vẫn bình tĩnh thì Du Dực đã vô cùng khẩn trương: “Trưa nay thi xong cháu sẽ có vài tiếng nghỉ trưa, vậy trưa chú sẽ tới đón cháu.”
“Chú không đến đón cũng được, lát nữa thi xong cháu ngoài kiếm gì đó ăn chút là được rồi.”
“Như vậy sao được, ông bà nội cháu, dì cháu, mẹ cháu, thêm cả Thanh Ti nữa, đều đang ở nhà lo lắng. Nhỡ cháu ăn phải cái gì không tốt bên ngoài, rồi bụng có vấn đề... thì làm sao còn có thể thi tốt được chứ? Sau khi kết thúc môn thi buổi sáng, chú sẽ tới đón cháu, cháu đừng chạy lung tung, nhớ chưa?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Được, cháu biết rồi, chú không cần lo lắng.”
Thấy sắp tới giờ, Nhạc Thính Phong bước vào trường, Du Dực chỉ có thể vẫy tay tạm biệt cậu.
Cũng như Du Dực, có rất nhiều phụ huynh cũng đưa con tới trường thi đang đứng ngoài cổng trường. Nhưng trong khi người khác thì khẩn trương đến đổ mồ hôi khắp người thì Du Dực lại không lo lắng chút nào, ngược lại anh còn đang rất vui vẻ bởi sau khi kì thi này kết thúc, Nhạc Thính Phong sẽ là sinh viên đại học, sau này thằng bé sẽ có nhiều thời gian ở bên Thanh Ti.
Hiện giờ Du Dực nhìn Nhạc Thính Phong cũng thấy ít nhiều đã có chút thuận mắt. Đúng là thằng nhóc do mình dạy dỗ có khác, tác phong và ý thức đều rất phù hợp với tiêu chuẩn của Du Dực.
Hơn nữa, khi Nhạc Thính Phong ở trường cấp 3 cũng có bất cứ dấu hiệu gì của chuyện yêu sớm. Thái độ này của cậu khiến cho Du Dực rất vừa lòng.
/2416
|