Sau khi về lớp rồi ngồi vào chỗ của mình xong, Nhạc Thính Phong liên tục thở hổn hển vài hơi, Lộ Tru Triệt nhìn nhìn rồi hỏi: “Sao mặt cậu hồng thế, cậu vừa chạy à?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu, “Không có chuyện gì?”
Lộ Tru Triệt thấy biểu hiện của Nhạc Thính Phong có chút khác thường, lại hỏi thêm một lần nữa:”Thật sự không có việc gì sao?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Thật sự không có việc gì.”
Lộ Tru Triệt lại săm soi Nhạc Thính Phong từ đầu tới chân thêm một lần nữa, thấy trên vai trái của cậu không hiểu sao lại dính phải ít tro bụi thì bĩu môi. Thế này rõ ràng là gặp chuyện gì không may rồi, chứ nếu không thì làm sao Nhạc đại thần có khuôn mặt bằng sơn ngàn năm không đổi sắc lại có thể kích động như vậy chứ, trên vai dính tro bụi mà còn không biết.
Lộ Tru Triệt hất cằm: “Hừ, còn gạt tớ, cậu tự nhìn xem mặt cậu đỏ thành dạng gì đây, bụi đất bám trên vai thế này mà còn không nhận ra, chuyện này có điểm nào giống cậu lúc bình thường chứ hả? Cậu nói xem, rốt cuộc cậu bị gì thế? Không phải là... Cậu đi đánh nhau với người ta hả? Không đúng... Nhất định không phải là đánh nhau, lấy năng lực của cậu mà đi đánh nhau thì cậu sẽ không hoảng hốt như thế này đâu. À, tớ biết rồi, nhìn thấy cảnh không nên thấy hả?”
Hô hấp Nhạc Thính Phong đình trệ, Lộ Tru Triệt không phải là mới đổi nghề xem bói đó chứ?
“Cậu... Làm sao cậu biết?”
Lộ Tru Triệt cao giọng: “Cmn, tớ đoán đúng rồi hả?”
Trong giờ tự học, cả lớp im phăng phắc nên giọng nói của Lộ Tru Triệt vang lên đột ngột như thế đã khiến không ít người nhìn
sang.
Nhạc Thính Phong không để ý tới cậu ta nữa, cậu không định nói cho Lộ Tru Triệt biết chuyện lúc nãy cậu lên tầng thượng trót trông thấy người ta ôm ấp hôn nhau.
Lộ Tru Triệt hạ giọng, ghé sát vào cạnh Nhạc Thính Phong: Tớ đoán chuẩn quá đúng không, để tớ đoán xem cậu nhìn thấy gì nào. Là một đôi uyên ương phải không?”
Nhạc Thính Phong sửng sốt, lườm cậu ta một cái, đoán mà cũng chuẩn thế hả?
Lộ Tru Triệt vỗ vai Nhạc Thính Phong: Ha ha... Nhạc Thính Phong à Nhạc Thính Phong, không ngờ cậu lại có lúc không bình tĩnh như thế đó. Cậu nói xem, cậu thế này thì về sau khi có bạn gái thì cậu phải làm sao bây giờ?”
Nhạc Thính Phong không nói gì, trong đầu hiện lên hình ảnh một màn vừa rồi trên sân thường.
Cậu có bạn gái ư?
Nhạc Thính Phong không thể hình dung ra việc mình đi hôn một người con gái sẽ thế nào. Điều duy nhất mà cậu có thể nghĩ đến là cảnh mình hôn môi, hôn trán, hôn má Thanh Ti. Nếu khuôn mặt của cô bé mà bị đổi lại thành người khác thì cậu có cảm giác vô cùng quái lạ.
Nhưng nếu là Thanh Ti...
Lộ Tru Triệt chọc chọc cánh tay Nhạc Thính Phong: Có quen bọn họ không?”
Lộ Tru Triệt dùng vẻ mặt bát quái nhỏ giọng hỏi: “Đôi tiểu uyên ương mà cậu bắt gặp ấy, cậu có quen bọn họ không?”
“Trời rất tốt, không thấy rõ mặt mũi ai cả” Nhạc Thính Phong không phải cố ý giấu giếm chuyện gì, nhưng giờ đang trong phòng học, khó tránh khỏi việc bọn họ nói chuyện lại lọt vào tai người này người kia. Nhạc Thính Phong không muốn làm người “mật báo” chuyện tình cảm yêu đương của người khác.
Lúc này hai người kia có thể cũng đang từ tầng thượng xuống đây, có lẽ tâm tình hai bọn họ lúc này cũng đang rất kém, lo lắng cậu sẽ đi tố giác bọn họ.
Nhạc Thính Phong lắc đầu, dù sao cậu cũng sẽ không nói chuyện này ra. Lộ Tru Triệt hoài nghi: “Thật là không nhìn rõ mặt không, hay là... cậu không muốn nói?”
Nhạc Thính Phong dùng một tay đẩy mặt Lộ Tru Triệt ra: “Sao mà nói nhiều chuyện thế: Nếu cậu muốn biết như thế, buổi tối ngày mai cậu đi chạy bộ cùng tớ đi, không chừng có thể thấy bọn họ đó”
Lộ Tru Triệt gật đầu nói: “Tớ thấy cậu hẳn là sẽ có duyên với bọn họ”
Nhạc Thính Phong khô lời...
Tiết tự học muộn chấm dứt, đám Lộ Tru Triệt chờ mọi người trong lớp rời đi gần hết rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Nhạc Thính Phong lắc đầu, “Không có chuyện gì?”
Lộ Tru Triệt thấy biểu hiện của Nhạc Thính Phong có chút khác thường, lại hỏi thêm một lần nữa:”Thật sự không có việc gì sao?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Thật sự không có việc gì.”
Lộ Tru Triệt lại săm soi Nhạc Thính Phong từ đầu tới chân thêm một lần nữa, thấy trên vai trái của cậu không hiểu sao lại dính phải ít tro bụi thì bĩu môi. Thế này rõ ràng là gặp chuyện gì không may rồi, chứ nếu không thì làm sao Nhạc đại thần có khuôn mặt bằng sơn ngàn năm không đổi sắc lại có thể kích động như vậy chứ, trên vai dính tro bụi mà còn không biết.
Lộ Tru Triệt hất cằm: “Hừ, còn gạt tớ, cậu tự nhìn xem mặt cậu đỏ thành dạng gì đây, bụi đất bám trên vai thế này mà còn không nhận ra, chuyện này có điểm nào giống cậu lúc bình thường chứ hả? Cậu nói xem, rốt cuộc cậu bị gì thế? Không phải là... Cậu đi đánh nhau với người ta hả? Không đúng... Nhất định không phải là đánh nhau, lấy năng lực của cậu mà đi đánh nhau thì cậu sẽ không hoảng hốt như thế này đâu. À, tớ biết rồi, nhìn thấy cảnh không nên thấy hả?”
Hô hấp Nhạc Thính Phong đình trệ, Lộ Tru Triệt không phải là mới đổi nghề xem bói đó chứ?
“Cậu... Làm sao cậu biết?”
Lộ Tru Triệt cao giọng: “Cmn, tớ đoán đúng rồi hả?”
Trong giờ tự học, cả lớp im phăng phắc nên giọng nói của Lộ Tru Triệt vang lên đột ngột như thế đã khiến không ít người nhìn
sang.
Nhạc Thính Phong không để ý tới cậu ta nữa, cậu không định nói cho Lộ Tru Triệt biết chuyện lúc nãy cậu lên tầng thượng trót trông thấy người ta ôm ấp hôn nhau.
Lộ Tru Triệt hạ giọng, ghé sát vào cạnh Nhạc Thính Phong: Tớ đoán chuẩn quá đúng không, để tớ đoán xem cậu nhìn thấy gì nào. Là một đôi uyên ương phải không?”
Nhạc Thính Phong sửng sốt, lườm cậu ta một cái, đoán mà cũng chuẩn thế hả?
Lộ Tru Triệt vỗ vai Nhạc Thính Phong: Ha ha... Nhạc Thính Phong à Nhạc Thính Phong, không ngờ cậu lại có lúc không bình tĩnh như thế đó. Cậu nói xem, cậu thế này thì về sau khi có bạn gái thì cậu phải làm sao bây giờ?”
Nhạc Thính Phong không nói gì, trong đầu hiện lên hình ảnh một màn vừa rồi trên sân thường.
Cậu có bạn gái ư?
Nhạc Thính Phong không thể hình dung ra việc mình đi hôn một người con gái sẽ thế nào. Điều duy nhất mà cậu có thể nghĩ đến là cảnh mình hôn môi, hôn trán, hôn má Thanh Ti. Nếu khuôn mặt của cô bé mà bị đổi lại thành người khác thì cậu có cảm giác vô cùng quái lạ.
Nhưng nếu là Thanh Ti...
Lộ Tru Triệt chọc chọc cánh tay Nhạc Thính Phong: Có quen bọn họ không?”
Lộ Tru Triệt dùng vẻ mặt bát quái nhỏ giọng hỏi: “Đôi tiểu uyên ương mà cậu bắt gặp ấy, cậu có quen bọn họ không?”
“Trời rất tốt, không thấy rõ mặt mũi ai cả” Nhạc Thính Phong không phải cố ý giấu giếm chuyện gì, nhưng giờ đang trong phòng học, khó tránh khỏi việc bọn họ nói chuyện lại lọt vào tai người này người kia. Nhạc Thính Phong không muốn làm người “mật báo” chuyện tình cảm yêu đương của người khác.
Lúc này hai người kia có thể cũng đang từ tầng thượng xuống đây, có lẽ tâm tình hai bọn họ lúc này cũng đang rất kém, lo lắng cậu sẽ đi tố giác bọn họ.
Nhạc Thính Phong lắc đầu, dù sao cậu cũng sẽ không nói chuyện này ra. Lộ Tru Triệt hoài nghi: “Thật là không nhìn rõ mặt không, hay là... cậu không muốn nói?”
Nhạc Thính Phong dùng một tay đẩy mặt Lộ Tru Triệt ra: “Sao mà nói nhiều chuyện thế: Nếu cậu muốn biết như thế, buổi tối ngày mai cậu đi chạy bộ cùng tớ đi, không chừng có thể thấy bọn họ đó”
Lộ Tru Triệt gật đầu nói: “Tớ thấy cậu hẳn là sẽ có duyên với bọn họ”
Nhạc Thính Phong khô lời...
Tiết tự học muộn chấm dứt, đám Lộ Tru Triệt chờ mọi người trong lớp rời đi gần hết rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
/2416
|