Nhạc Thính Phong nở nụ cười rồi xoa đầu Thanh Ti: “Tiểu nha đầu, không phải em ghen vì chuyện này chứ, nếu buổi tối tên nhóc kia không đến làm phiền em thì không phải rất tốt sao?”
Thanh Ti cười hắc hắc, bỗng nhiên cô bé ghé sát vào Nhạc Thính Phong nói: “Anh, không phải là vì anh không muốn buổi tối Tiểu Trạm đến làm phiền em, cho nên... anh mới tự dâng mình lên cửa, phải không?”
Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng cốc trán cô bé: “Giỏi, mấy chuyện này bị em đoán được cả rồi.”
“Thật sao?”
“Em nói xem?”
Thanh Ti hoan hô một tiếng rồi nhào vào ốm cổ Nhạc Thính Phong: “Em chỉ biết là anh của em vẫn là người hiểu em rõ nhất, gần đây tối nào anh cũng kể chuyện xưa cho Tiểu Trạm nghe, cùng chơi với em ấy nữa, làm em còn nghĩ là giờ anh thích Tiểu Trạm, không thích em nữa kìa.”
Nhạc Thính Phong chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti: “Toàn nghĩ linh tinh cái gì vậy?”
Thanh Ti tựa đầu vào vai Nhạc Thính Phong: “Tiểu Trạm làm sao đáng yêu như em được chứ? Em ấy thích khác, thích làm nũng, thích đái dầm, buổi tối còn thích đá chắn lung tung, làm sao có thể dịu dàng nhu thuận như em hồi nhỏ, đúng không nào?”
Trong lòng Nhạc Thính Phong mềm nhũn, giống như mặt hồ mùa xuân được ánh mặt trời ấm áp chậm rãi chiếu soi, lại có những cơn gió nhẹ thổi làm con sóng lăn tăn gợn lên nữa.
Nhạc Thính Phong ôm vai Thanh Ti: “Đúng, đúng, đủng, em nói đều đúng cả! Thằng nhóc kia làm sao có thể nhu thuận như em lúc nhỏ được chứ!”
Thanh Ti lôi lôi kéo kéo Nhạc Thính Phong làm nũng: “Đêm nay em cũng muốn được nghe anh kể chuyện xưa, đã lâu em không được nghe kể chuyện rồi”
Giọng nói mềm mại của cô bé cứ thế kéo dài bên tai cậu, giống như một miếng kẹo đường đang chậm ra tan trong miệng vậy. Ngọt ngào đến nỗi khiến khóe môi Nhạc Thính Phong không nhịn được mà nhếch lên: “Được rồi được rồi, nhưng mà... giờ em đã lớn thế này rồi mà vẫn muốn nghe chuyện xưa sao?”
Thanh Ti quệt miệng nói: “Sao mà không được chứ? Ai dám nói không được? Em đã lớn đấu, rõ ràng em còn rất nhỏ mà, em còn chưa có tốt nghiệp tiểu học đầu”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừ đúng rồi, Thanh Ti nhà chúng ta vẫn là một cô bé, buổi tối anh sẽ kể chuyện xưa cho em nghe”
Hai người cứ thế anh một cậu em một câu, cặp thiếu niên thiếu nữ vừa ngây thơ, vừa non nớt nhưng lại êm đẹp thế này tạo nên một cảm giác ngọt ngào dần dần lan tỏa khắp nơi.
Tô Ngưng Mi tới đúng lúc nhìn thấy một màn này, nghe thấy Nhạc Thính Phong nói: “Buổi tối anh sẽ kể chuyện xưa cho em nghe”
Tô Ngưng Mi nhịn không được mà bưng miệng, không dám cười thành tiếng. Cô thật sự rất thích việc Thanh Ti và Nhạc Thính Phong ở bên nhau, quả nhiên là bản thân hai đứa có thể không cảm giác được nhưng người ngoài như cô lại cảm thấy vô cùng hưởng thụ, so với xem mấy Chương trình phim truyện tình cảm thanh xuân vườn trường trên TV còn khiến người ta yêu thích hơn nhiều.
Tô Ngưng Mi cảm thấy con trai ngốc của mình có lẽ đã thích Thanh Ti rồi, vừa rồi khi thắng bé nói chuyện với Thanh Ti thật sự dịu dàng, kiên nhẫn, nụ cười kia quả thật khiến người ta nhìn mà... buồn nôn.
Đáng tiếc, có lẽ bản thân cậu ta cũng không biết.
Tô Ngưng Mi rón ra rón rén rời đi, để không gian cho đôi tình nhân nhỏ bé cái gì cũng không biết kia.
Thanh Ti cười hắc hắc, bỗng nhiên cô bé ghé sát vào Nhạc Thính Phong nói: “Anh, không phải là vì anh không muốn buổi tối Tiểu Trạm đến làm phiền em, cho nên... anh mới tự dâng mình lên cửa, phải không?”
Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng cốc trán cô bé: “Giỏi, mấy chuyện này bị em đoán được cả rồi.”
“Thật sao?”
“Em nói xem?”
Thanh Ti hoan hô một tiếng rồi nhào vào ốm cổ Nhạc Thính Phong: “Em chỉ biết là anh của em vẫn là người hiểu em rõ nhất, gần đây tối nào anh cũng kể chuyện xưa cho Tiểu Trạm nghe, cùng chơi với em ấy nữa, làm em còn nghĩ là giờ anh thích Tiểu Trạm, không thích em nữa kìa.”
Nhạc Thính Phong chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti: “Toàn nghĩ linh tinh cái gì vậy?”
Thanh Ti tựa đầu vào vai Nhạc Thính Phong: “Tiểu Trạm làm sao đáng yêu như em được chứ? Em ấy thích khác, thích làm nũng, thích đái dầm, buổi tối còn thích đá chắn lung tung, làm sao có thể dịu dàng nhu thuận như em hồi nhỏ, đúng không nào?”
Trong lòng Nhạc Thính Phong mềm nhũn, giống như mặt hồ mùa xuân được ánh mặt trời ấm áp chậm rãi chiếu soi, lại có những cơn gió nhẹ thổi làm con sóng lăn tăn gợn lên nữa.
Nhạc Thính Phong ôm vai Thanh Ti: “Đúng, đúng, đủng, em nói đều đúng cả! Thằng nhóc kia làm sao có thể nhu thuận như em lúc nhỏ được chứ!”
Thanh Ti lôi lôi kéo kéo Nhạc Thính Phong làm nũng: “Đêm nay em cũng muốn được nghe anh kể chuyện xưa, đã lâu em không được nghe kể chuyện rồi”
Giọng nói mềm mại của cô bé cứ thế kéo dài bên tai cậu, giống như một miếng kẹo đường đang chậm ra tan trong miệng vậy. Ngọt ngào đến nỗi khiến khóe môi Nhạc Thính Phong không nhịn được mà nhếch lên: “Được rồi được rồi, nhưng mà... giờ em đã lớn thế này rồi mà vẫn muốn nghe chuyện xưa sao?”
Thanh Ti quệt miệng nói: “Sao mà không được chứ? Ai dám nói không được? Em đã lớn đấu, rõ ràng em còn rất nhỏ mà, em còn chưa có tốt nghiệp tiểu học đầu”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừ đúng rồi, Thanh Ti nhà chúng ta vẫn là một cô bé, buổi tối anh sẽ kể chuyện xưa cho em nghe”
Hai người cứ thế anh một cậu em một câu, cặp thiếu niên thiếu nữ vừa ngây thơ, vừa non nớt nhưng lại êm đẹp thế này tạo nên một cảm giác ngọt ngào dần dần lan tỏa khắp nơi.
Tô Ngưng Mi tới đúng lúc nhìn thấy một màn này, nghe thấy Nhạc Thính Phong nói: “Buổi tối anh sẽ kể chuyện xưa cho em nghe”
Tô Ngưng Mi nhịn không được mà bưng miệng, không dám cười thành tiếng. Cô thật sự rất thích việc Thanh Ti và Nhạc Thính Phong ở bên nhau, quả nhiên là bản thân hai đứa có thể không cảm giác được nhưng người ngoài như cô lại cảm thấy vô cùng hưởng thụ, so với xem mấy Chương trình phim truyện tình cảm thanh xuân vườn trường trên TV còn khiến người ta yêu thích hơn nhiều.
Tô Ngưng Mi cảm thấy con trai ngốc của mình có lẽ đã thích Thanh Ti rồi, vừa rồi khi thắng bé nói chuyện với Thanh Ti thật sự dịu dàng, kiên nhẫn, nụ cười kia quả thật khiến người ta nhìn mà... buồn nôn.
Đáng tiếc, có lẽ bản thân cậu ta cũng không biết.
Tô Ngưng Mi rón ra rón rén rời đi, để không gian cho đôi tình nhân nhỏ bé cái gì cũng không biết kia.
/2416
|