Tô Ngưng Mi bị thằng con trai mình dạy dỗ như một đứa trẻ con.
“Được rồi được rồi, con đừng nói chuyện này nữa. Nghe mẹ hỏi đây này, con có chú ý đến chuyện Thanh Ti không hả?”
“Mẹ yên tâm đi, không có ai khác, tuyệt đối không thể có thể bất kỳ ai có thể xuất hiện, mẹ đừng quản nữa”
Nhạc Thính Phong không muốn cho Tô Ngưng Mi hỏi nhiều, ở góc độ của cậu thì chuyện này không nên hỏi nhiều như thế làm
Dù sao đi chăng nữa thì tóm lại, Tô Ngưng Mi và Hạ An Lan đã về rồi. Cả nhà bọn họ cuối cùng cũng đã được đoàn tụ. Cho dù Hạ An Lan hiện giờ rất bận rộn nhưng vẫn có thể gặp được nhau, vậy là đã nhiều hơn lúc hai người họ ở Hải thị rối. Tiếng cười trong nhà cũng rộn rã hơn lúc trước.
Mà cũng chính bởi vì Hạ An Lan đã trở về nền địa vị của gia đình bọn họ ở thủ đô lại theo nước lên thì thuyền lên. Bất cứ ai biết được Du Dực và Hạ An Lan là anh em đồng hao thì đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt hâm mộ xen lẫn ghen tị.
Du Dực nhún vai, anh cũng không coi chuyên Hạ An Lan trở về là vấn đề to tát gì. Mà Nhạc Thính Phong cũng không để tâm đến chuyện này, với cậu thì ngủ ở chỗ nào mà chẳng giống nhau. Hơn nữa, Nhạc Thính Phong nghĩ rằng, bọn họ về có khi còn không hay bằng không về ấy chứ. Thanh Ti rất thân thiết với Hạ An Lan và Tô Ngưng Mi, mỗi lần hai người họ ở Du gia thì lần nào Nhạc Thính Phong về nhà cũng thấy cô bé chơi cùng hai người họ. Kết quả là thời gian hai người ở riêng với nhau vốn đã eo hẹp thì giờ càng ít đến đáng thương.
Chuyện này khiến tâm tình Nhạc Thính Phong đương nhiên không tốt, cậu nhìn cha mẹ mình với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Ở nhà, Nhạc Thính Phong không có thời gian ở riêng củng Thanh Ti, vì thế cậu hàng tuần cậu lại trốn học ra ngoài tìm Thanh Ti, cùng cô bé chơi một lúc xong mới quay về trường học.
Trước kia Thanh Ti luôn rất hoan nghênh cậu đến trường, nhưng gần đây Thanh Ti lại nói với cậu rằng về sau cậu nên hạn chế đến thi hơn.
Điều này khiến Nhạc Thính Phong khiếp sợ, Thanh Ti không cho cậu tới trường ư?
Thanh Ti thở dài, nói: “Anh, anh là học sinh lớp 12 rồi, cũng chỉ còn lại nửa năm nữa là anh sẽ thi đại học. Anh cứ luôn trốn học để tới tìm em thế này thì không tốt chút nào, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của anh. Tuy em biết anh Thính Phong của em vô cùng vô cùng lợi hại, nhưng cả nước có nhiều thí sinh như vậy, anh cũng phải cố gắng lên, em đã gặp rất nhiều anh chị học sinh ở trường anh, bọn họ rất rất chăm chỉ, ngay cả khi chờ xe bus cũng dán mắt vào từ điển để học từ đơn. Anh phải cố gắng hơn nữa mới được.”
Thanh Ti còn nhỏ mà đã bày ra bộ dạng y như người lớn, ánh mắt cô bé nhìn Nhạc Thính Phong tràn đầy lo lắng.
Quả thật là có một lần cô bé về nhà đã trông thấy một chị gái mặc đồng phục của trường Số 1 đang đứng chờ xe bus. Chị ấy vừa chờ vừa đọc sách, không lãng phí bất kỳ một phút giây nào. Quay sang nhìn Nhạc Thính Phong thì sao, vốn đã không có nhiều thời gian mà anh ấy còn trốn học đi gặp cô bé, như thế thì lấy đâu ra thời gian mà học tập chứ?
Nhỡ đâu vì anh thường xuyên đến gặp cô bé mà chậm trễ việc học tập, không đổ vào trường đại học tốt nhất thì sẽ ảnh hưởng tới tất cả mọi người!
“Được rồi được rồi, con đừng nói chuyện này nữa. Nghe mẹ hỏi đây này, con có chú ý đến chuyện Thanh Ti không hả?”
“Mẹ yên tâm đi, không có ai khác, tuyệt đối không thể có thể bất kỳ ai có thể xuất hiện, mẹ đừng quản nữa”
Nhạc Thính Phong không muốn cho Tô Ngưng Mi hỏi nhiều, ở góc độ của cậu thì chuyện này không nên hỏi nhiều như thế làm
Dù sao đi chăng nữa thì tóm lại, Tô Ngưng Mi và Hạ An Lan đã về rồi. Cả nhà bọn họ cuối cùng cũng đã được đoàn tụ. Cho dù Hạ An Lan hiện giờ rất bận rộn nhưng vẫn có thể gặp được nhau, vậy là đã nhiều hơn lúc hai người họ ở Hải thị rối. Tiếng cười trong nhà cũng rộn rã hơn lúc trước.
Mà cũng chính bởi vì Hạ An Lan đã trở về nền địa vị của gia đình bọn họ ở thủ đô lại theo nước lên thì thuyền lên. Bất cứ ai biết được Du Dực và Hạ An Lan là anh em đồng hao thì đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt hâm mộ xen lẫn ghen tị.
Du Dực nhún vai, anh cũng không coi chuyên Hạ An Lan trở về là vấn đề to tát gì. Mà Nhạc Thính Phong cũng không để tâm đến chuyện này, với cậu thì ngủ ở chỗ nào mà chẳng giống nhau. Hơn nữa, Nhạc Thính Phong nghĩ rằng, bọn họ về có khi còn không hay bằng không về ấy chứ. Thanh Ti rất thân thiết với Hạ An Lan và Tô Ngưng Mi, mỗi lần hai người họ ở Du gia thì lần nào Nhạc Thính Phong về nhà cũng thấy cô bé chơi cùng hai người họ. Kết quả là thời gian hai người ở riêng với nhau vốn đã eo hẹp thì giờ càng ít đến đáng thương.
Chuyện này khiến tâm tình Nhạc Thính Phong đương nhiên không tốt, cậu nhìn cha mẹ mình với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Ở nhà, Nhạc Thính Phong không có thời gian ở riêng củng Thanh Ti, vì thế cậu hàng tuần cậu lại trốn học ra ngoài tìm Thanh Ti, cùng cô bé chơi một lúc xong mới quay về trường học.
Trước kia Thanh Ti luôn rất hoan nghênh cậu đến trường, nhưng gần đây Thanh Ti lại nói với cậu rằng về sau cậu nên hạn chế đến thi hơn.
Điều này khiến Nhạc Thính Phong khiếp sợ, Thanh Ti không cho cậu tới trường ư?
Thanh Ti thở dài, nói: “Anh, anh là học sinh lớp 12 rồi, cũng chỉ còn lại nửa năm nữa là anh sẽ thi đại học. Anh cứ luôn trốn học để tới tìm em thế này thì không tốt chút nào, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của anh. Tuy em biết anh Thính Phong của em vô cùng vô cùng lợi hại, nhưng cả nước có nhiều thí sinh như vậy, anh cũng phải cố gắng lên, em đã gặp rất nhiều anh chị học sinh ở trường anh, bọn họ rất rất chăm chỉ, ngay cả khi chờ xe bus cũng dán mắt vào từ điển để học từ đơn. Anh phải cố gắng hơn nữa mới được.”
Thanh Ti còn nhỏ mà đã bày ra bộ dạng y như người lớn, ánh mắt cô bé nhìn Nhạc Thính Phong tràn đầy lo lắng.
Quả thật là có một lần cô bé về nhà đã trông thấy một chị gái mặc đồng phục của trường Số 1 đang đứng chờ xe bus. Chị ấy vừa chờ vừa đọc sách, không lãng phí bất kỳ một phút giây nào. Quay sang nhìn Nhạc Thính Phong thì sao, vốn đã không có nhiều thời gian mà anh ấy còn trốn học đi gặp cô bé, như thế thì lấy đâu ra thời gian mà học tập chứ?
Nhỡ đâu vì anh thường xuyên đến gặp cô bé mà chậm trễ việc học tập, không đổ vào trường đại học tốt nhất thì sẽ ảnh hưởng tới tất cả mọi người!
/2416
|