CCái gì? Bị người ta... Đứa, đứa nào to gan vậy?” Yến Tùng
Nam cố gắng kìm nén niềm vui sướng trong lòng, trời đất ơi, những gì mà hắn vừa nghĩ đến hóa ra đều là sự thật.
Đây là tin vui lớn, Yến Tùng Nam muốn mua một cây pháo chạy ra ngoài đốt để ai cũng biết hắn đang rất vui.
Lão Diệp Kiến Công đến con chó cũng chẳng bằng ấy, cuối cùng cũng bị báo ứng rồi, nhất định là việc tốt mà tên gian phu của con Nhiếp Thu Sính làm, không sai, đúng là việc tốt.
Giọng hắn vui mừng đến run rẩy, nhưng ở đầu dây bên kia, Diệp Chi Linh vẫn tưởng rằng hắn đang tức giận, nghĩ thầm đồ cặn bã này ít ra vẫn còn chút lương tâm, liền nói: “Ai biết đấy là ai, sáng nay, bà giúp việc vừa ra mở cửa đã nhìn thấy trước cửa có treo hai người máu me be bét. Ba tôi dẫn người đi tìm bác cả, cuối cùng phát hiện ra bác cả và bác gái bị trói lại với nhau, hai ông anh họ bị người ta bẻ gãy tay gãy chân, đến giờ vẫn đang nằm trong viện. Tôi nghe nói, bọn họ đến 80% là tàn tật, bây giờ nhà họ Diệp loạn như một mớ bòng bong ấy.”
Yến Tùng Nam vui mừng đến nỗi bàn tay đang cầm điện thoại của hắn cũng bắt đầu run rẩy: “Gã đó đúng là gan to bằng trời, lại dám làm cả những chuyện như này.”
Mồm nói như vậy, nhưng trong lòng Yến Tùng Nam lại đang nghĩ, làm tốt lắm, chơi được lắm, nhà họ Diệp bọn họ hủy hoại cuộc đời hắn, bây giờ có người đến trả thù cho hắn, khiến hai thằng con trai của Diệp Kiến Công trở thành đồ bỏ đi, đúng là báo ứng, đáng chết!
Trong lòng hắn cảm thấy quá đã, tốt quá đi, không ngờ tên gian phu ấy lại làm được việc tốt như vậy.
Bây giờ Yến Tùng Nam nhìn Du Dực thế nào cũng vẫn cảm thấy vừa mắt.
Cho dù anh có cắm sừng hắn thì hắn vẫn cảm thấy vừa mắt.
Có thể giúp hắn dạy cho nhà họ Diệp một bài học như vậy, chính là ân nhân của hắn.
Cúp điện thoại xuống, Yến Tùng Nam vui không chịu được, có điều, hắn nhớ ra sắp đến ngày ra tòa rồi, hắn đã đồng ý với Du Dực rằng sẽ tiến hành thủ tục ly hôn một cách suôn sẻ. Lần này phải đi theo nhà họ Diệp, nhất định sẽ không trở về được nữa.
Hắn phải nghĩ cách tiếp tục lưu lại đây vài ngày.
Thế nên, Yến Tùng Nam lại giả bệnh, giả vờ ngất đi.
Chuyện đã thành ra thế này, Diệp Kiến Công cũng không có thời gian quản lý Yến Tùng Nam nữa, lão còn không quản, thì thuộc hạ của lão cũng chẳng thèm quản, thế nên Yến Tùng Nam liền tự mình ở lại huyện Bình.
Đợi đến ngày phiên tòa xét xử.
Ngày ra tòa, thời tiết rất đẹp, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi.
Lúc đi ra khỏi nhà, Du Dực hỏi Nhiếp Thu Sính: “Em có căng thẳng không?”
Nhiếp Thu Sính lắc đầu: “Không ạ!”
Du Dực nắm lấy, bóp nhẹ lòng bàn tay cô: “Nói dối, tay em toàn mồ hôi này”
Nhiếp Thu Sính cười: “Có lẽ là vì... mong đợi đã lâu cuối cùng ngày này cũng đến, thế nên, trong lòng khó tránh khỏi có chút hồi hộp.”
“Luật sư đã đợi chúng ta ở ngoài tòa án, đừng sợ, lần này, ước nguyện của em sẽ trở thành hiện thực, anh cũng sẽ không để hắn dây dưa gì với em nữa.” Du Dực nhìn sâu vào mắt cô.
Anh muốn lấy cô ấy làm vợ, muốn sống yên ổn hạnh phúc bên cô ấy, còn Yến Tùng Nam, cút đi đâu càng xa càng tốt.
Nhiếp Thu Sính có thể cảm nhận được nguồn năng lượng được truyền từ tay Du Dực, cô gật đầu: “Vâng!”
Du Dực ôm lấy Thanh Ti, dắt tay Nhiếp Thu Sính đi xuống cầu thang.
Khu tập thể cách tòa án không xa, rất nhanh đã lái xe đến nơi.
Từ xa Du Dực đã nhìn thấy Yến Tùng Nam và luật sư của hắn đứng ngoài cửa.
Tinh thần của Yến Tùng Nam rất tốt, hắn nhìn thấy Du Dực xuống xe, đang định chạy lại gần, nhưng sau khi nhìn thấy Nhiếp Thu Sính bước xuống từ ghế bên cạnh, thì hắn bỗng đứng sững lại, kinh ngạc nhìn cô không rời mắt.
Du Dực tối sầm mặt lại, lập tức đưa tay ôm lấy Nhiếp Thu Sính.
Nam cố gắng kìm nén niềm vui sướng trong lòng, trời đất ơi, những gì mà hắn vừa nghĩ đến hóa ra đều là sự thật.
Đây là tin vui lớn, Yến Tùng Nam muốn mua một cây pháo chạy ra ngoài đốt để ai cũng biết hắn đang rất vui.
Lão Diệp Kiến Công đến con chó cũng chẳng bằng ấy, cuối cùng cũng bị báo ứng rồi, nhất định là việc tốt mà tên gian phu của con Nhiếp Thu Sính làm, không sai, đúng là việc tốt.
Giọng hắn vui mừng đến run rẩy, nhưng ở đầu dây bên kia, Diệp Chi Linh vẫn tưởng rằng hắn đang tức giận, nghĩ thầm đồ cặn bã này ít ra vẫn còn chút lương tâm, liền nói: “Ai biết đấy là ai, sáng nay, bà giúp việc vừa ra mở cửa đã nhìn thấy trước cửa có treo hai người máu me be bét. Ba tôi dẫn người đi tìm bác cả, cuối cùng phát hiện ra bác cả và bác gái bị trói lại với nhau, hai ông anh họ bị người ta bẻ gãy tay gãy chân, đến giờ vẫn đang nằm trong viện. Tôi nghe nói, bọn họ đến 80% là tàn tật, bây giờ nhà họ Diệp loạn như một mớ bòng bong ấy.”
Yến Tùng Nam vui mừng đến nỗi bàn tay đang cầm điện thoại của hắn cũng bắt đầu run rẩy: “Gã đó đúng là gan to bằng trời, lại dám làm cả những chuyện như này.”
Mồm nói như vậy, nhưng trong lòng Yến Tùng Nam lại đang nghĩ, làm tốt lắm, chơi được lắm, nhà họ Diệp bọn họ hủy hoại cuộc đời hắn, bây giờ có người đến trả thù cho hắn, khiến hai thằng con trai của Diệp Kiến Công trở thành đồ bỏ đi, đúng là báo ứng, đáng chết!
Trong lòng hắn cảm thấy quá đã, tốt quá đi, không ngờ tên gian phu ấy lại làm được việc tốt như vậy.
Bây giờ Yến Tùng Nam nhìn Du Dực thế nào cũng vẫn cảm thấy vừa mắt.
Cho dù anh có cắm sừng hắn thì hắn vẫn cảm thấy vừa mắt.
Có thể giúp hắn dạy cho nhà họ Diệp một bài học như vậy, chính là ân nhân của hắn.
Cúp điện thoại xuống, Yến Tùng Nam vui không chịu được, có điều, hắn nhớ ra sắp đến ngày ra tòa rồi, hắn đã đồng ý với Du Dực rằng sẽ tiến hành thủ tục ly hôn một cách suôn sẻ. Lần này phải đi theo nhà họ Diệp, nhất định sẽ không trở về được nữa.
Hắn phải nghĩ cách tiếp tục lưu lại đây vài ngày.
Thế nên, Yến Tùng Nam lại giả bệnh, giả vờ ngất đi.
Chuyện đã thành ra thế này, Diệp Kiến Công cũng không có thời gian quản lý Yến Tùng Nam nữa, lão còn không quản, thì thuộc hạ của lão cũng chẳng thèm quản, thế nên Yến Tùng Nam liền tự mình ở lại huyện Bình.
Đợi đến ngày phiên tòa xét xử.
Ngày ra tòa, thời tiết rất đẹp, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi.
Lúc đi ra khỏi nhà, Du Dực hỏi Nhiếp Thu Sính: “Em có căng thẳng không?”
Nhiếp Thu Sính lắc đầu: “Không ạ!”
Du Dực nắm lấy, bóp nhẹ lòng bàn tay cô: “Nói dối, tay em toàn mồ hôi này”
Nhiếp Thu Sính cười: “Có lẽ là vì... mong đợi đã lâu cuối cùng ngày này cũng đến, thế nên, trong lòng khó tránh khỏi có chút hồi hộp.”
“Luật sư đã đợi chúng ta ở ngoài tòa án, đừng sợ, lần này, ước nguyện của em sẽ trở thành hiện thực, anh cũng sẽ không để hắn dây dưa gì với em nữa.” Du Dực nhìn sâu vào mắt cô.
Anh muốn lấy cô ấy làm vợ, muốn sống yên ổn hạnh phúc bên cô ấy, còn Yến Tùng Nam, cút đi đâu càng xa càng tốt.
Nhiếp Thu Sính có thể cảm nhận được nguồn năng lượng được truyền từ tay Du Dực, cô gật đầu: “Vâng!”
Du Dực ôm lấy Thanh Ti, dắt tay Nhiếp Thu Sính đi xuống cầu thang.
Khu tập thể cách tòa án không xa, rất nhanh đã lái xe đến nơi.
Từ xa Du Dực đã nhìn thấy Yến Tùng Nam và luật sư của hắn đứng ngoài cửa.
Tinh thần của Yến Tùng Nam rất tốt, hắn nhìn thấy Du Dực xuống xe, đang định chạy lại gần, nhưng sau khi nhìn thấy Nhiếp Thu Sính bước xuống từ ghế bên cạnh, thì hắn bỗng đứng sững lại, kinh ngạc nhìn cô không rời mắt.
Du Dực tối sầm mặt lại, lập tức đưa tay ôm lấy Nhiếp Thu Sính.
/2416
|