Người khác thì thảo luận hăng say, nhưng trong đầu Nhạc Thính Phong đều là hình ảnh của Thanh Ti. Giờ Thanh Ti đang làm gì, đang ở đâu? Em ấy có đang nhớ cậu không, có phải đang giả bộ hay không?
Lộ Tu Triệt hổ một tiếng: “Thính Phong, chúng tớ đang nói chuyện, cậu có nghe thấy không hả?”
Nhạc Thính Phong: Không nghe!”
Cả đám im lặng không nói được lời nào.
Một lát sau, Hầu Chí Tần hỏi: “Các cậu nói xem, đêm nay mấy con khỉ kia có tới rửa sạch mấy thứ trên cửa phòng chúng ta không?”
Lộ Tu Triệt cười lạnh: “Tớ còn ước gì bọn họ không rửa đó”
Mạnh Hoành khinh thường nói: “Yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ làm”
Tôn Tường Khôn gật đầu: “Càng là mấy thằng lén lút làm trò thì lá gan càng nhỏ”
Hầu Chí Tân nghiến răng nghiến lợi nói: “Đêm nay tớ sẽ không ngủ để xem xem thằng nhóc kia rốt cuộc lúc nào mới đến”
Mạnh Hoành cười cười: “Cậu định làm gì? nếu cậu không ngủ thì sáng mai làm sao tới sân thể dục chạy bộ được đây?”
Bọn họ đều biết kẻ đó là ai, nhưng trước đó sự tình chưa rõ ràng nên bọn họ cũng không để ý tới, hiện giờ chấn tướng đã được làm rõ, cái gì cần xử lý thì phải xử lý thôi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rạng sáng, ngoài cửa có động tĩnh.
Nhạc Thính Phong tỉnh dậy, nhìn thoáng qua phía cửa, không hề động đậy. Ngoài cửa vang lên âm thanh sột soạt khoảng một hai giờ.
Lâm Trầm cũng đã tỉnh.
Hai người nằm trên giường không cử động.
Mãi đến khi tiếng động ngoài cửa biến mất, hai người mới tiếp tục ngủ.
Sáng hôm sau, ngoài trời đổ mưa to, tất cả đều là một màu trắng xóa mênh mang, không thể chạy bộ được. Nhưng bọn họ đã có thói quen thức dậy vào sáng sớm, chui khỏi tấm chăn ấm áp.
Lộ Tu Triệt vẫn nhớ chuyện tối qua, sau khi thức dậy, lập tức ra mở cửa, quả nhiên của phòng ký túc xá bọn họ trông rực rỡ hẳn lên, tất cả dấu vết đều không còn nữa, sạch sẽ đến mức có thể soi gương được.
Lộ Tu Triệt cười ha hả: “Mấy con khỉ này coi như cũng biết nghe lời”
Tuy rằng mọi chuyện đã như vậy nhưng trong lòng Lộ Tu Triệt vẫn cảm thấy có chút tức giận. Cậu vẫn muốn tìm một cơ hội để cho cả đám một trận.
Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn một cái, không nói gì.
Mạnh Hoành hỏi một câu: “Tối hôm qua bọn họ đến lúc nào thế, các cậu biết không?”
Hầu Chí Tân lắc đầu: “Không biết, chắc khoảng tầm rạng sáng, tớ vốn vẫn cố gắng chống đỡ, nhưng đến 11 giờ thì không trụ nổi nữa, ngủ quên luôn”
Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm nhìn nhau, không ai nói câu nào.
Hôm nay dậy sớm nhưng cũng không cần chạy bộ, đi sớm cũng không có nghĩa lý gì. Lâm Trầm làm vài cái bánh rán, nấu thêm một ít cháo kế. Bọn họ ăn uống no nê rồi mới cầm ổ ra cửa.
Đi xuống khỏi ký túc xá, Hầu Chí Tân khoa trương lấy tay che ngực, nói: “Cuộc sống thế này thật tốt quá, cứ nghĩ đến chuyện sau này không còn nhiều thời gian như vậy nữa, tâm tình lại trầm xuống”
Mạnh Hoành đi đằng sau đạp cậu ta một cước: “Hừ, cậu rõ ràng là luyến tiếc tay nghề của Lâm Trầm”
Hầu Chí Tân dựa vào Lâm Trầm, nói: “Tớ mặc kệ, Lâm Trầm ở đâu tớ theo đó”
Lộ Tu Triệt hổ một tiếng: “Thính Phong, chúng tớ đang nói chuyện, cậu có nghe thấy không hả?”
Nhạc Thính Phong: Không nghe!”
Cả đám im lặng không nói được lời nào.
Một lát sau, Hầu Chí Tần hỏi: “Các cậu nói xem, đêm nay mấy con khỉ kia có tới rửa sạch mấy thứ trên cửa phòng chúng ta không?”
Lộ Tu Triệt cười lạnh: “Tớ còn ước gì bọn họ không rửa đó”
Mạnh Hoành khinh thường nói: “Yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ làm”
Tôn Tường Khôn gật đầu: “Càng là mấy thằng lén lút làm trò thì lá gan càng nhỏ”
Hầu Chí Tân nghiến răng nghiến lợi nói: “Đêm nay tớ sẽ không ngủ để xem xem thằng nhóc kia rốt cuộc lúc nào mới đến”
Mạnh Hoành cười cười: “Cậu định làm gì? nếu cậu không ngủ thì sáng mai làm sao tới sân thể dục chạy bộ được đây?”
Bọn họ đều biết kẻ đó là ai, nhưng trước đó sự tình chưa rõ ràng nên bọn họ cũng không để ý tới, hiện giờ chấn tướng đã được làm rõ, cái gì cần xử lý thì phải xử lý thôi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rạng sáng, ngoài cửa có động tĩnh.
Nhạc Thính Phong tỉnh dậy, nhìn thoáng qua phía cửa, không hề động đậy. Ngoài cửa vang lên âm thanh sột soạt khoảng một hai giờ.
Lâm Trầm cũng đã tỉnh.
Hai người nằm trên giường không cử động.
Mãi đến khi tiếng động ngoài cửa biến mất, hai người mới tiếp tục ngủ.
Sáng hôm sau, ngoài trời đổ mưa to, tất cả đều là một màu trắng xóa mênh mang, không thể chạy bộ được. Nhưng bọn họ đã có thói quen thức dậy vào sáng sớm, chui khỏi tấm chăn ấm áp.
Lộ Tu Triệt vẫn nhớ chuyện tối qua, sau khi thức dậy, lập tức ra mở cửa, quả nhiên của phòng ký túc xá bọn họ trông rực rỡ hẳn lên, tất cả dấu vết đều không còn nữa, sạch sẽ đến mức có thể soi gương được.
Lộ Tu Triệt cười ha hả: “Mấy con khỉ này coi như cũng biết nghe lời”
Tuy rằng mọi chuyện đã như vậy nhưng trong lòng Lộ Tu Triệt vẫn cảm thấy có chút tức giận. Cậu vẫn muốn tìm một cơ hội để cho cả đám một trận.
Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn một cái, không nói gì.
Mạnh Hoành hỏi một câu: “Tối hôm qua bọn họ đến lúc nào thế, các cậu biết không?”
Hầu Chí Tân lắc đầu: “Không biết, chắc khoảng tầm rạng sáng, tớ vốn vẫn cố gắng chống đỡ, nhưng đến 11 giờ thì không trụ nổi nữa, ngủ quên luôn”
Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm nhìn nhau, không ai nói câu nào.
Hôm nay dậy sớm nhưng cũng không cần chạy bộ, đi sớm cũng không có nghĩa lý gì. Lâm Trầm làm vài cái bánh rán, nấu thêm một ít cháo kế. Bọn họ ăn uống no nê rồi mới cầm ổ ra cửa.
Đi xuống khỏi ký túc xá, Hầu Chí Tân khoa trương lấy tay che ngực, nói: “Cuộc sống thế này thật tốt quá, cứ nghĩ đến chuyện sau này không còn nhiều thời gian như vậy nữa, tâm tình lại trầm xuống”
Mạnh Hoành đi đằng sau đạp cậu ta một cước: “Hừ, cậu rõ ràng là luyến tiếc tay nghề của Lâm Trầm”
Hầu Chí Tân dựa vào Lâm Trầm, nói: “Tớ mặc kệ, Lâm Trầm ở đâu tớ theo đó”
/2416
|