Hẩu Chí Tân giận dữ hét lên: “Đứa nào làm chuyện này?”
- Lộ Tu Triệt đứng bên ngoài, tức giận mắng: “Nhất định là mấy thằng ranh trong ký túc xá này, tốt nhất đừng để ông tìm ra mày, nếu không ông sẽ lột da mày ra”
Mạnh Hoành nghiến răng: “Bọn mất dạy, mẹ nó chứ?”
Nhạc Thính Phong chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn một cái, không thèm để ý: “Đi thôi.”
Trước khi sự tình được làm sáng tỏ, mấy chuyện mờ ám kiểu này nhất định sẽ liên tiếp xảy ra. Hiện tại Nhạc Thính Phong cũng không buồn đi tìm hiểu xem sao mình lại trở thành “hung thủ giết người” trong mắt đám học sinh ở đây rồi. Tuy rằng cô nữ sinh kia đã qua cơn nguy hiểm, nhưng bọn họ vẫn cho rằng Nhạc Thính Phong chính là đầu sỏ gây nên chuyện này, đại khái là trước đây đám này đã ghen tị đến phát cuồng, nên khi tìm được một lỗ hổng có thể phát tiết thì mới cắn chặt không buông như thế.
Cũng may trong lớp bọn họ đã không còn ai tiếp tục nhằm vào Nhạc Thính Phong. Lúc đi học, Mạnh Hoành lấy toàn bộ tư liệu mà mình đã thu thập và xâu chuỗi về cái cô đeo kính kia cho Nhạc Thính Phong.
“Đây là tất cả những gì về cô ta, tớ cam đoan đây là toàn bộ mọi thứ, tất cả đều đã được ghi lại”
Nhạc Thính Phong: “Cảm ơn”
Cô nữ sinh đeo kính kia tên là Hổ Mai, là bạn cùng lớp với cái cô cắt cổ tay Vương Viên Viên, quan hệ giữa hai người họ tuy rằng mọi người không nói ra, nhưng Hổ Mai giống như người hầu của Vương Viên Viên vậy.
Hổ Mai học tập vô cùng khắc khổ, lúc nào cô ta cũng là người đầu tiên đến lớp vào giờ tự học buổi sáng, buổi tối cũng thường xuyên thức đêm đến hơn 12h để đọc sách, chưa từng một lần đi ngủ sớm.
Đêm mà Vương Viên Viên cắt cổ tay cũng là lần đầu tiên kể từ khi nhập học đến nay Hồ Mại không tới giờ tự học buổi tối.
Lộ Tu Triệt cúi đầu, cùng Nhạc Thính Phong xem tư liệu về Hồ Mai. Cậu thấp giọng nói: “Tớ thấy chuyện Vương Viên Viên cắt cổ tay không thể không liên quan gì đến Hổ Mai, không phải cha mẹ Vương Viên Viên nói là sẽ báo cảnh sát sao? Để tớ thăm dò bên phía cảnh sát xem họ điều tra thế nào rồi”
Nhạc Thính Phong gật đầu, không nói gì. Sau khi xem xong, cậu đứng dậy ra ngoài một chuyến, gọi điện thoại cho Du Dực để nói về tình huống hiện giờ.
Lúc ấy Du Dực đang chuẩn bị tới bệnh viện để xem tình trạng của Vương Viên Viên rốt cuộc là như thế nào, cũng để gặp cha mẹ cô ta.
Hôm qua, từ sau khi Du Dực nhận được điện thoại của Nhạc Thính Phong thì đã lập tức cho người đi điều tra. Căn cứ theo tình báo mà anh thu được thì Vương Viên Viên đã tỉnh lại, nếu để muộn hơn 10 phút nữa thì có thể sẽ không cứu được nữa.
Sau khi tỉnh lại, hỏi gì Vương Viên Viên cũng không nói mà chỉ khóc. Cha mẹ cô bé này đến trường tìm hiểu liền cho rằng con gái mình vì bị Nhạc Thính Phong cự tuyệt dẫn đến thương tâm quá độ nên mới tự sát.
Vương Viên Viên là con gái độc nhất trong gia đình, cha mẹ rất yêu thương, chiều chuộng nên khi biết được con gái mình ở trường học bị người khác nhục nhã như vậy, hai người bọn họ vô cùng phẫn nộ. Cả hai đã bàn bạc, chuẩn bị báo cảnh sát, hơn nữa còn muốn kiện ra tòa và liên hệ với vài tòa soạn báo để chuẩn bị đưa chuyện này ra ánh sáng.
Cha mẹ Vương Viên Viên đều là thành phần trí thức cao cấp, tuy rằng cả hai đều tức giận nhưng hành xử vẫn còn bình tĩnh, thái độ với trường học tuy cường ngạnh nhưng cũng không giống mấy người đàn bà chanh chua chợ búa cãi lộn. Hơn nữa, bọn họ cần chuẩn bị gì thì đều đã chuẩn bị, chờ khi hết thảy đều chuẩn bị tốt sẽ đồng thời ra tay. Hiển nhiên là bọn họ cũng không có ý định buông tha cho “đầu sỏ tội ác” Nhạc Thính Phong...
Du Dực nghe được những điều Nhạc Thính Phong nói xong, liền tạm dừng kế hoạch tới bệnh viện của mình và cho người đi điều tra Hổ Mai. Anh dự định sau khi tìm hiểu chân tướng rõ ràng mới đi bệnh viện.
Mấy cô bé con trong trường học, cho dù có tấm kế làm việc thì cũng sẽ không được cẩn thận. Ngay buổi chiều hôm đó, Du Dực đã tìm hiểu được gần như toàn bộ.
Tới gần bữa cơm chiều, Du Dực không về nhà mà tới bệnh viện một chuyến.
- Lộ Tu Triệt đứng bên ngoài, tức giận mắng: “Nhất định là mấy thằng ranh trong ký túc xá này, tốt nhất đừng để ông tìm ra mày, nếu không ông sẽ lột da mày ra”
Mạnh Hoành nghiến răng: “Bọn mất dạy, mẹ nó chứ?”
Nhạc Thính Phong chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn một cái, không thèm để ý: “Đi thôi.”
Trước khi sự tình được làm sáng tỏ, mấy chuyện mờ ám kiểu này nhất định sẽ liên tiếp xảy ra. Hiện tại Nhạc Thính Phong cũng không buồn đi tìm hiểu xem sao mình lại trở thành “hung thủ giết người” trong mắt đám học sinh ở đây rồi. Tuy rằng cô nữ sinh kia đã qua cơn nguy hiểm, nhưng bọn họ vẫn cho rằng Nhạc Thính Phong chính là đầu sỏ gây nên chuyện này, đại khái là trước đây đám này đã ghen tị đến phát cuồng, nên khi tìm được một lỗ hổng có thể phát tiết thì mới cắn chặt không buông như thế.
Cũng may trong lớp bọn họ đã không còn ai tiếp tục nhằm vào Nhạc Thính Phong. Lúc đi học, Mạnh Hoành lấy toàn bộ tư liệu mà mình đã thu thập và xâu chuỗi về cái cô đeo kính kia cho Nhạc Thính Phong.
“Đây là tất cả những gì về cô ta, tớ cam đoan đây là toàn bộ mọi thứ, tất cả đều đã được ghi lại”
Nhạc Thính Phong: “Cảm ơn”
Cô nữ sinh đeo kính kia tên là Hổ Mai, là bạn cùng lớp với cái cô cắt cổ tay Vương Viên Viên, quan hệ giữa hai người họ tuy rằng mọi người không nói ra, nhưng Hổ Mai giống như người hầu của Vương Viên Viên vậy.
Hổ Mai học tập vô cùng khắc khổ, lúc nào cô ta cũng là người đầu tiên đến lớp vào giờ tự học buổi sáng, buổi tối cũng thường xuyên thức đêm đến hơn 12h để đọc sách, chưa từng một lần đi ngủ sớm.
Đêm mà Vương Viên Viên cắt cổ tay cũng là lần đầu tiên kể từ khi nhập học đến nay Hồ Mại không tới giờ tự học buổi tối.
Lộ Tu Triệt cúi đầu, cùng Nhạc Thính Phong xem tư liệu về Hồ Mai. Cậu thấp giọng nói: “Tớ thấy chuyện Vương Viên Viên cắt cổ tay không thể không liên quan gì đến Hổ Mai, không phải cha mẹ Vương Viên Viên nói là sẽ báo cảnh sát sao? Để tớ thăm dò bên phía cảnh sát xem họ điều tra thế nào rồi”
Nhạc Thính Phong gật đầu, không nói gì. Sau khi xem xong, cậu đứng dậy ra ngoài một chuyến, gọi điện thoại cho Du Dực để nói về tình huống hiện giờ.
Lúc ấy Du Dực đang chuẩn bị tới bệnh viện để xem tình trạng của Vương Viên Viên rốt cuộc là như thế nào, cũng để gặp cha mẹ cô ta.
Hôm qua, từ sau khi Du Dực nhận được điện thoại của Nhạc Thính Phong thì đã lập tức cho người đi điều tra. Căn cứ theo tình báo mà anh thu được thì Vương Viên Viên đã tỉnh lại, nếu để muộn hơn 10 phút nữa thì có thể sẽ không cứu được nữa.
Sau khi tỉnh lại, hỏi gì Vương Viên Viên cũng không nói mà chỉ khóc. Cha mẹ cô bé này đến trường tìm hiểu liền cho rằng con gái mình vì bị Nhạc Thính Phong cự tuyệt dẫn đến thương tâm quá độ nên mới tự sát.
Vương Viên Viên là con gái độc nhất trong gia đình, cha mẹ rất yêu thương, chiều chuộng nên khi biết được con gái mình ở trường học bị người khác nhục nhã như vậy, hai người bọn họ vô cùng phẫn nộ. Cả hai đã bàn bạc, chuẩn bị báo cảnh sát, hơn nữa còn muốn kiện ra tòa và liên hệ với vài tòa soạn báo để chuẩn bị đưa chuyện này ra ánh sáng.
Cha mẹ Vương Viên Viên đều là thành phần trí thức cao cấp, tuy rằng cả hai đều tức giận nhưng hành xử vẫn còn bình tĩnh, thái độ với trường học tuy cường ngạnh nhưng cũng không giống mấy người đàn bà chanh chua chợ búa cãi lộn. Hơn nữa, bọn họ cần chuẩn bị gì thì đều đã chuẩn bị, chờ khi hết thảy đều chuẩn bị tốt sẽ đồng thời ra tay. Hiển nhiên là bọn họ cũng không có ý định buông tha cho “đầu sỏ tội ác” Nhạc Thính Phong...
Du Dực nghe được những điều Nhạc Thính Phong nói xong, liền tạm dừng kế hoạch tới bệnh viện của mình và cho người đi điều tra Hổ Mai. Anh dự định sau khi tìm hiểu chân tướng rõ ràng mới đi bệnh viện.
Mấy cô bé con trong trường học, cho dù có tấm kế làm việc thì cũng sẽ không được cẩn thận. Ngay buổi chiều hôm đó, Du Dực đã tìm hiểu được gần như toàn bộ.
Tới gần bữa cơm chiều, Du Dực không về nhà mà tới bệnh viện một chuyến.
/2416
|