Xảy ra chuyện lớn rồi.
Lộ Tu Triệt hoàn toàn không đồng tình với cô nữ sinh kia chút nào, cô ta tự sát, dư luận cả trường chắc chắn sẽ chĩa mũi dùi vào Nhạc Thính Phong. Một khi chuyện này bị lan truyền ra bên ngoài, vậy thì... tương lai của Nhạc Thính Phong rất có thể sẽ bị hủy hoại trong gang tấc.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, sau lưng Lộ Tu Triệt dã dỗ một tầng mồ hôi lạnh. Không được, nhất định phải ngăn chặn dư luận lại trước khi chuyện này trở thành chuyện lớn.
Lộ Tu Triệt vội đưa tờ giấy kia cho Nhạc Thính Phong đọc, “Thính Phong, cậu Xem xem, xảy ra chuyện rồi.”
Nhạc Thính Phong nhận lấy tờ giấy, vừa đọc liền nhíu mày.
Lộ Tu Triệt thấp giọng nói: “Tớ nghĩ chúng ta vẫn nên nhanh chóng báo với người nhà một tiếng, người lớn chắc chắn sẽ có nhiều biện pháp hơn so với chúng ta. Không thể khiến chuyện này bị nhiều người biết được, bằng không về sau dù cậu có di đâu, làm gì cũng sẽ có người nói... nói rằng cậu bức tử người khác.”
Thật ra thì chuyện này cũng chẳng quan hệ nhiều lắm với Nhạc Thính Phong, cô nữ sinh kia dây dưa với cậu lâu như vậy, Nhạc Thính Phong cũng chỉ nói vài câu khó nghe mà thôi.
Nhưng mặc kệ ai đúng ai sai, cái mà mọi người quan tâm là suy nghĩ của bản thân, tự cho rằng ai là kẻ yếu trong chuyện này. Cũng có rất nhiều người vốn đã ghen tị với Nhạc Thính Phong, giờ tự nhiên có cơ hội từ trên trời rơi xuống thế này, bọn họ còn ước gì có thể nhanh nhanh bồi thêm một cước cho cậu rớt đài ấy chứ.
Lòng người là thế, vừa phức tạp lại vừa là ác.
Giống như trước kia Lâm Trầm trước kia từng nói, khi cậu còn nhỏ, gia cảnh nhà cậu cũng không tệ, cha cậu là một đầu bếp nổi tiếng, họ hàng thân thích của nhà cậu Có ai không muốn tìm cách đi theo, kéo gần quan hệ với nhà cậu chứ. Nhưng khi cha cậu xảy ra chuyện, lúc lâm vào tình trạng nguy kịch trong bệnh viện, dám người thân thích ai nấy cũng đều tìm cách tránh xa nhất có thể, còn nói rằng bọn họ không có quan hệ gì cả.
Lộ Tu Triệt có thể tưởng tượng ra viễn cảnh sau khi chuyện này náo loạn xong thì đám học sinh trong trường sẽ nhìn Nhạc Thính Phong bằng ánh mắt thế nào. Có lẽ sẽ có nguyên một đám ước sao cậu có thể luôn sa sút tinh thần, cuối cùng phải rời khỏi trường học, vĩnh viễn không quay lại.
Nhạc Thính Phong buồng tờ giấy, hỏi lại: “Người đã chết chưa?” Lộ Tu Triệt lắc đầu, cũng không rõ lắm: “Hình như là chưa”
Nhạc Thính Phong cười lạnh một tiếng: “Không chết, vậy thì sợ cái gì, cũng không phải do tớ giết.”
Đúng vậy, người đầu phải bị cậu giết, làm sao có thể đổ vấy cho cậu được? Chẳng qua là mấy tin đồn thất thiệt mà thôi.
Thấy chủ nhiệm lớp vội vàng đi tới, gọi Nhạc Thính Phong ra ngoài nói chuyện.
Nhạc Thính Phong đứng lên ra ngoài, cậu vừa bước ra khỏi phòng học, tiếng cãi vã trong phòng học đã trở nên ấm ĩ Trường học xảy ra chuyện lớn như vậy, đối với đám học sinh bọn họ mà nói thì còn đáng sợ hơn cảnh đi kiểm tra sức khỏe mà phát hiện ra có người mang thai, hơn nữa gần như tất cả mọi người đều ốm tâm lý hóng hớt.
Chủ nhiệm lớp hỏi Nhạc Thính Phong, “Chuyện xảy ra em đã biết hết rồi phải không?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Em vừa nghe nói, người đã chết chưa thấy?”
Chủ nhiệm lớp đang phát sầu, nói: “Người bị nạn đã được đưa tới đây, nhưng chị mẹ cô bé đó nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, bọn họ nhất định sẽ tới trường gây sự. Nếu chuyện này mà không khống chế tốt thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai sau này của em
Nhạc Thính Phong là bảo bối của toàn thể giáo viên và giám hiệu trường Số 1, bởi vì cậu học trò này sẽ tạo ra vinh quang không gì có thể so sánh được cho bọn họ trong tương lai.
Lộ Tu Triệt có thể tưởng tượng ra viễn cảnh sau khi chuyện này náo loạn xong thì đám học sinh trong trường sẽ nhìn Nhạc Thính Phong bằng ánh mắt thế nào. Có lẽ sẽ có nguyên một đám ước sao cậu có thể luôn sa sút tinh thần, cuối cùng phải rời khỏi trường học, vĩnh viễn không quay lại.
Nhạc Thính Phong buồng tờ giấy, hỏi lại: “Người đã chết chưa?” Lộ Tu Triệt lắc đầu, cũng không rõ lắm: “Hình như là chưa”
Nhạc Thính Phong cười lạnh một tiếng: “Không chết, vậy thì sợ cái gì, cũng không phải do tớ giết.”
Đúng vậy, người đầu phải bị cậu giết, làm sao có thể đổ vấy cho cậu được? Chẳng qua là mấy tin đồn thất thiệt mà thôi.
Thấy chủ nhiệm lớp vội vàng đi tới, gọi Nhạc Thính Phong ra ngoài nói chuyện.
Nhạc Thính Phong đứng lên ra ngoài, cậu vừa bước ra khỏi phòng học, tiếng cãi vã trong phòng học đã trở nên ấm ĩ Trường học xảy ra chuyện lớn như vậy, đối với đám học sinh bọn họ mà nói thì còn đáng sợ hơn cảnh đi kiểm tra sức khỏe mà phát hiện ra có người mang thai, hơn nữa gần như tất cả mọi người đều ốm tâm lý hóng hớt.
Chủ nhiệm lớp hỏi Nhạc Thính Phong, “Chuyện xảy ra em đã biết hết rồi phải không?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Em vừa nghe nói, người đã chết chưa thấy?”
Chủ nhiệm lớp đang phát sầu, nói: “Người bị nạn đã được đưa tới đây, nhưng chị mẹ cô bé đó nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, bọn họ nhất định sẽ tới trường gây sự. Nếu chuyện này mà không khống chế tốt thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai sau này của em
Nhạc Thính Phong là bảo bối của toàn thể giáo viên và giám hiệu trường Số 1, bởi vì cậu học trò này sẽ tạo ra vinh quang không gì có thể so sánh được cho bọn họ trong tương lai.
Lộ Tu Triệt hoàn toàn không đồng tình với cô nữ sinh kia chút nào, cô ta tự sát, dư luận cả trường chắc chắn sẽ chĩa mũi dùi vào Nhạc Thính Phong. Một khi chuyện này bị lan truyền ra bên ngoài, vậy thì... tương lai của Nhạc Thính Phong rất có thể sẽ bị hủy hoại trong gang tấc.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, sau lưng Lộ Tu Triệt dã dỗ một tầng mồ hôi lạnh. Không được, nhất định phải ngăn chặn dư luận lại trước khi chuyện này trở thành chuyện lớn.
Lộ Tu Triệt vội đưa tờ giấy kia cho Nhạc Thính Phong đọc, “Thính Phong, cậu Xem xem, xảy ra chuyện rồi.”
Nhạc Thính Phong nhận lấy tờ giấy, vừa đọc liền nhíu mày.
Lộ Tu Triệt thấp giọng nói: “Tớ nghĩ chúng ta vẫn nên nhanh chóng báo với người nhà một tiếng, người lớn chắc chắn sẽ có nhiều biện pháp hơn so với chúng ta. Không thể khiến chuyện này bị nhiều người biết được, bằng không về sau dù cậu có di đâu, làm gì cũng sẽ có người nói... nói rằng cậu bức tử người khác.”
Thật ra thì chuyện này cũng chẳng quan hệ nhiều lắm với Nhạc Thính Phong, cô nữ sinh kia dây dưa với cậu lâu như vậy, Nhạc Thính Phong cũng chỉ nói vài câu khó nghe mà thôi.
Nhưng mặc kệ ai đúng ai sai, cái mà mọi người quan tâm là suy nghĩ của bản thân, tự cho rằng ai là kẻ yếu trong chuyện này. Cũng có rất nhiều người vốn đã ghen tị với Nhạc Thính Phong, giờ tự nhiên có cơ hội từ trên trời rơi xuống thế này, bọn họ còn ước gì có thể nhanh nhanh bồi thêm một cước cho cậu rớt đài ấy chứ.
Lòng người là thế, vừa phức tạp lại vừa là ác.
Giống như trước kia Lâm Trầm trước kia từng nói, khi cậu còn nhỏ, gia cảnh nhà cậu cũng không tệ, cha cậu là một đầu bếp nổi tiếng, họ hàng thân thích của nhà cậu Có ai không muốn tìm cách đi theo, kéo gần quan hệ với nhà cậu chứ. Nhưng khi cha cậu xảy ra chuyện, lúc lâm vào tình trạng nguy kịch trong bệnh viện, dám người thân thích ai nấy cũng đều tìm cách tránh xa nhất có thể, còn nói rằng bọn họ không có quan hệ gì cả.
Lộ Tu Triệt có thể tưởng tượng ra viễn cảnh sau khi chuyện này náo loạn xong thì đám học sinh trong trường sẽ nhìn Nhạc Thính Phong bằng ánh mắt thế nào. Có lẽ sẽ có nguyên một đám ước sao cậu có thể luôn sa sút tinh thần, cuối cùng phải rời khỏi trường học, vĩnh viễn không quay lại.
Nhạc Thính Phong buồng tờ giấy, hỏi lại: “Người đã chết chưa?” Lộ Tu Triệt lắc đầu, cũng không rõ lắm: “Hình như là chưa”
Nhạc Thính Phong cười lạnh một tiếng: “Không chết, vậy thì sợ cái gì, cũng không phải do tớ giết.”
Đúng vậy, người đầu phải bị cậu giết, làm sao có thể đổ vấy cho cậu được? Chẳng qua là mấy tin đồn thất thiệt mà thôi.
Thấy chủ nhiệm lớp vội vàng đi tới, gọi Nhạc Thính Phong ra ngoài nói chuyện.
Nhạc Thính Phong đứng lên ra ngoài, cậu vừa bước ra khỏi phòng học, tiếng cãi vã trong phòng học đã trở nên ấm ĩ Trường học xảy ra chuyện lớn như vậy, đối với đám học sinh bọn họ mà nói thì còn đáng sợ hơn cảnh đi kiểm tra sức khỏe mà phát hiện ra có người mang thai, hơn nữa gần như tất cả mọi người đều ốm tâm lý hóng hớt.
Chủ nhiệm lớp hỏi Nhạc Thính Phong, “Chuyện xảy ra em đã biết hết rồi phải không?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Em vừa nghe nói, người đã chết chưa thấy?”
Chủ nhiệm lớp đang phát sầu, nói: “Người bị nạn đã được đưa tới đây, nhưng chị mẹ cô bé đó nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, bọn họ nhất định sẽ tới trường gây sự. Nếu chuyện này mà không khống chế tốt thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai sau này của em
Nhạc Thính Phong là bảo bối của toàn thể giáo viên và giám hiệu trường Số 1, bởi vì cậu học trò này sẽ tạo ra vinh quang không gì có thể so sánh được cho bọn họ trong tương lai.
Lộ Tu Triệt có thể tưởng tượng ra viễn cảnh sau khi chuyện này náo loạn xong thì đám học sinh trong trường sẽ nhìn Nhạc Thính Phong bằng ánh mắt thế nào. Có lẽ sẽ có nguyên một đám ước sao cậu có thể luôn sa sút tinh thần, cuối cùng phải rời khỏi trường học, vĩnh viễn không quay lại.
Nhạc Thính Phong buồng tờ giấy, hỏi lại: “Người đã chết chưa?” Lộ Tu Triệt lắc đầu, cũng không rõ lắm: “Hình như là chưa”
Nhạc Thính Phong cười lạnh một tiếng: “Không chết, vậy thì sợ cái gì, cũng không phải do tớ giết.”
Đúng vậy, người đầu phải bị cậu giết, làm sao có thể đổ vấy cho cậu được? Chẳng qua là mấy tin đồn thất thiệt mà thôi.
Thấy chủ nhiệm lớp vội vàng đi tới, gọi Nhạc Thính Phong ra ngoài nói chuyện.
Nhạc Thính Phong đứng lên ra ngoài, cậu vừa bước ra khỏi phòng học, tiếng cãi vã trong phòng học đã trở nên ấm ĩ Trường học xảy ra chuyện lớn như vậy, đối với đám học sinh bọn họ mà nói thì còn đáng sợ hơn cảnh đi kiểm tra sức khỏe mà phát hiện ra có người mang thai, hơn nữa gần như tất cả mọi người đều ốm tâm lý hóng hớt.
Chủ nhiệm lớp hỏi Nhạc Thính Phong, “Chuyện xảy ra em đã biết hết rồi phải không?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Em vừa nghe nói, người đã chết chưa thấy?”
Chủ nhiệm lớp đang phát sầu, nói: “Người bị nạn đã được đưa tới đây, nhưng chị mẹ cô bé đó nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, bọn họ nhất định sẽ tới trường gây sự. Nếu chuyện này mà không khống chế tốt thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai sau này của em
Nhạc Thính Phong là bảo bối của toàn thể giáo viên và giám hiệu trường Số 1, bởi vì cậu học trò này sẽ tạo ra vinh quang không gì có thể so sánh được cho bọn họ trong tương lai.
/2416
|