Mấy bạn nam trong ký túc xá, mỗi ngày ngoài tập luyện học hành thì thời gian còn lại đều là ăn. Các cậu sợ với tốc độ đi hiện giờ của mình, đến nơi có lẽ da bánh bao cũng không còn. Vì thế tất cả đều hi vọng vào Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong đi rất nhanh, lúc tới đã có người xếp hàng, trước cậu có khoảng 10 người, cậu tính toán, đến mình thì có lẽ vẫn mua được. Khi trước mặt vẫn còn ba người rồi mới đến Nhạc Thính Phong thì có hai bạn nữ bước đến nói với cậu: “Học đệ, có thể mua giúp chị vài cái bánh bao không?”
Nhạc Thính Phong không thèm nhìn mặt họ mà trực tiếp nói: “Không thể.”
Nữ sinh đó ngẩn ra, có lẽ nghĩ cậu học sinh đẹp trai như vậy lại không giúp mình một chuyện nhỏ như thế.
Rồi cũng tới lượt Nhạc Thính Phong, cậu nhìn vào thấy còn khoảng mười ba mười bốn cái, vì thế nói: “Em lấy hết.” Trong phòng có 6 người, đều là con trai, chưa chắc một người đã ăn hai cái đã đủ.
Một nam sinh sau lưng Nhạc Thính Phong tức giận: “Đại ca, cậu không thể như vậy, tốt xấu gì cũng phải để lại một cái chứ.”
Nhạc Thính Phong nói: “Thật ngại quá.”
Sau đó cầm túi bánh bao định đi, đúng lúc cả bọn Lộ Tu Triệt cũng chạy đến căn tin, nhìn thấy Nhạc Thính Phong xách nhiều bánh bao như vậy, lập tức mặt mày sáng rỡ, đột nhiên không còn thấy mệt mỏi nữa.
Hầu Chí Tân nuốt nước bọt nói: “Woa, vẫn là đại thần lợi hại nhất, hai ngày nay tớ không ăn bánh bao rồi, nước bọt chảy ra ngoài cả rồi.”
Tôn Tường Khôn mắt nhìn bánh bao, vai chạm vào cậu ta: “Nhìn cậu chả có tiền đồ gì cả, cũng chỉ là bánh bao thôi mà.”
“Không sai không sai, là tớ không có tiền đồ, nếu cậu có tiền đồ thì đưa phần của cậu cho tớ đi, tớ ăn được, ăn được hết.”
“Ai cho cậu ăn, bánh bao đại thần mua cho tớ, sao có thể nhường cậu.”
Hai cậu đang nói chuyện, một người chạy đi mua toàn bộ hột gà trà cả ký túc xá ăn, một người mua sáu phần sữa đậu đem về phòng, Lộ Tu Triệt lo bánh bao không đủ ăn nên còn mua thêm chút bánh quẩy. Ai cũng xách túi thức ăn đầy chuẩn bị về phòng, nhưng khi sắp đi ra khỏi căn tin, Mạnh Hoành nhìn thấy hoa khôi La Vi Vi, vội vàng gọi mấy người khác nhìn sang. Hầu Chí Tân và Tôn Tường Khôn nhìn đến hai mắt phát sáng, Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong đến nhìn cũng không thèm nhìn.
La Vi Vi cách không quá xa các cậu, hai bạn nữ đứng bên cạnh có lẽ là bạn cô ấy. Bạn nữ nói nhỏ: “Vi Vi, hay là cậu đi nói với bọn họ bán cho chúng ta hai cái, cậu xem bọn họ mua rất nhiều kìa.”
“Đúng đó, đúng đó, chỉ có mỗi bánh bao trong ký túc xá là ăn được, không phải hôm qua cậu nói muốn ăn sao. Cậu xinh đẹp như vậy, tùy tiện nói với bọn họ hai câu, nhất định sẽ cho cậu.”
La Vi Vi đỏ mặt, “Vậy... tớ đi thử. Nếu người ta không bán cho tớ, vậy thì mất mặt quá.”
“Không đâu không đâu, trước kia cậu chỉ cần đứng bên ngoài ô cửa, các nam sinh trước mặt không cần hỏi cũng đã mua cho cậu, học đệ đó nhất định sẽ cho cậu.”
Vì thế La Vi Vi và bạn cô ta bước qua.
Mạnh Hoành thấy bọn họ đi qua, mắt lập tức muốn rớt ra ngoài, kéo lấy Hầu Chí Tân bên cạnh nói: “Hầu tử Hầu tử, cậu xem, nhìn thấy không, hoa khôi đang đi về phía chúng ta kìa, còn đang cười với tớ, không lẽ giấc mơ hôm qua của tớ thành sự thật rồi. Ôi, làm sao đây, làm sao đây, có nên đồng ý hay không? Tớ thấy hơi căng thẳng.”
Nhạc Thính Phong đi rất nhanh, lúc tới đã có người xếp hàng, trước cậu có khoảng 10 người, cậu tính toán, đến mình thì có lẽ vẫn mua được. Khi trước mặt vẫn còn ba người rồi mới đến Nhạc Thính Phong thì có hai bạn nữ bước đến nói với cậu: “Học đệ, có thể mua giúp chị vài cái bánh bao không?”
Nhạc Thính Phong không thèm nhìn mặt họ mà trực tiếp nói: “Không thể.”
Nữ sinh đó ngẩn ra, có lẽ nghĩ cậu học sinh đẹp trai như vậy lại không giúp mình một chuyện nhỏ như thế.
Rồi cũng tới lượt Nhạc Thính Phong, cậu nhìn vào thấy còn khoảng mười ba mười bốn cái, vì thế nói: “Em lấy hết.” Trong phòng có 6 người, đều là con trai, chưa chắc một người đã ăn hai cái đã đủ.
Một nam sinh sau lưng Nhạc Thính Phong tức giận: “Đại ca, cậu không thể như vậy, tốt xấu gì cũng phải để lại một cái chứ.”
Nhạc Thính Phong nói: “Thật ngại quá.”
Sau đó cầm túi bánh bao định đi, đúng lúc cả bọn Lộ Tu Triệt cũng chạy đến căn tin, nhìn thấy Nhạc Thính Phong xách nhiều bánh bao như vậy, lập tức mặt mày sáng rỡ, đột nhiên không còn thấy mệt mỏi nữa.
Hầu Chí Tân nuốt nước bọt nói: “Woa, vẫn là đại thần lợi hại nhất, hai ngày nay tớ không ăn bánh bao rồi, nước bọt chảy ra ngoài cả rồi.”
Tôn Tường Khôn mắt nhìn bánh bao, vai chạm vào cậu ta: “Nhìn cậu chả có tiền đồ gì cả, cũng chỉ là bánh bao thôi mà.”
“Không sai không sai, là tớ không có tiền đồ, nếu cậu có tiền đồ thì đưa phần của cậu cho tớ đi, tớ ăn được, ăn được hết.”
“Ai cho cậu ăn, bánh bao đại thần mua cho tớ, sao có thể nhường cậu.”
Hai cậu đang nói chuyện, một người chạy đi mua toàn bộ hột gà trà cả ký túc xá ăn, một người mua sáu phần sữa đậu đem về phòng, Lộ Tu Triệt lo bánh bao không đủ ăn nên còn mua thêm chút bánh quẩy. Ai cũng xách túi thức ăn đầy chuẩn bị về phòng, nhưng khi sắp đi ra khỏi căn tin, Mạnh Hoành nhìn thấy hoa khôi La Vi Vi, vội vàng gọi mấy người khác nhìn sang. Hầu Chí Tân và Tôn Tường Khôn nhìn đến hai mắt phát sáng, Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong đến nhìn cũng không thèm nhìn.
La Vi Vi cách không quá xa các cậu, hai bạn nữ đứng bên cạnh có lẽ là bạn cô ấy. Bạn nữ nói nhỏ: “Vi Vi, hay là cậu đi nói với bọn họ bán cho chúng ta hai cái, cậu xem bọn họ mua rất nhiều kìa.”
“Đúng đó, đúng đó, chỉ có mỗi bánh bao trong ký túc xá là ăn được, không phải hôm qua cậu nói muốn ăn sao. Cậu xinh đẹp như vậy, tùy tiện nói với bọn họ hai câu, nhất định sẽ cho cậu.”
La Vi Vi đỏ mặt, “Vậy... tớ đi thử. Nếu người ta không bán cho tớ, vậy thì mất mặt quá.”
“Không đâu không đâu, trước kia cậu chỉ cần đứng bên ngoài ô cửa, các nam sinh trước mặt không cần hỏi cũng đã mua cho cậu, học đệ đó nhất định sẽ cho cậu.”
Vì thế La Vi Vi và bạn cô ta bước qua.
Mạnh Hoành thấy bọn họ đi qua, mắt lập tức muốn rớt ra ngoài, kéo lấy Hầu Chí Tân bên cạnh nói: “Hầu tử Hầu tử, cậu xem, nhìn thấy không, hoa khôi đang đi về phía chúng ta kìa, còn đang cười với tớ, không lẽ giấc mơ hôm qua của tớ thành sự thật rồi. Ôi, làm sao đây, làm sao đây, có nên đồng ý hay không? Tớ thấy hơi căng thẳng.”
/2416
|