Lộ Tu Triệt nói xong, những người khác đều không tin: “Không phải chứ, cậu được hơn 570 điểm, thành tích cao như vậy, nếu là trước kia thì kém hơn bao nhiêu điểm?”
Lộ Tu Triệt xoa xoa mũi, mỉm cười nói: “Bao nhiêu hả? Vì lúc trước cậu không biết tớ, vào học kì một của lớp tám, tớ không có mặt mũi nói ra luôn. Lúc đó tớ là thành phần cá biệt nổi tiếng của trường, chẳng ai cướp được vị trí số một từ dưới đếm lên của tớ.”
Nói đến chuyện của bản thân lúc trước, Lộ Tu Triệt có một cảm giác không dám nhìn lại quá khứ, tuổi càng lớn càng cảm thấy trước kia mình vô cùng ngốc nghếch, ngang ngược. Giờ nghĩ lại, cảm thấy như đã trải qua rất nhiều năm, lúc nhắc lại cảm thấy có chút ngại ngùng.
Cậu nói xong, Hầu Chí Tân đẩy đẩy mắt kính, mặt đầy ngạc nhiên. Lúc nãy cậu ta nhìn Nhạc Thính Phong cảm thấy vui mừng ngạc nhiên, nhìn Lâm Trầm là ngỡ ngàng và không dám tin, bây giờ nhìn Lộ Tu Triệt cũng là sự ngạc nhiên như vậy.
Hầu Chí Tân kéo Lộ Tu Triệt xoay một vòng, rồi nhìn kỹ trên dưới: “Tớ xem nào, cậu lợi hại như vậy, cậu mới là người vô cùng phi thường, những gì cậu nói đều là thật phải không? Cậu thật sự dùng thời gian một năm rưỡi để đi từ vị trí chót, bây giờ lại thi đỗ vào lớp mười, đạt được hơn 570 điểm sao?”
Lộ Tu Triệt đẩy Hầu Chí Tân ra, khoác vai Nhạc Thính Phong, nói: “Tớ không phải là phi thường, hoàn toàn đều nhờ gặp được Nhạc Thính Phong, nếu không có cậu ấy, cả đời này của tớ có lẽ vẫn còn… ăn chơi quậy phá. Vì thế những gì tớ nói lúc nãy không phải là nói tùy tiện, vận may của chúng ta thật tốt, có thể ở cùng ký túc xá với hai thiên tài, tớ cho rằng sau này chúng ta sẽ tràn đầy hi vọng, không sợ gặp phải bài tập khó không có ai để hỏi. Tớ cảm thấy sau khi học hết cấp ba, nhất định có thể thi vào một trường đại học khá tốt.”
Lộ Tu Triệt vừa nói như vậy, ánh mắt của ba nam sinh còn lại liền sáng rực. Tôn Tường Khôn nhìn Nhạc Thính Phong, lại nhìn sang Lâm Trầm: “Tớ thấy cậu nói rất có lý, tớ bắt đầu có kì vọng với thời gian học cấp ba sắp tới rồi.”
Mạnh Hoành hỏi: “Lớp các cậu sau kỳ thi này thật sự đã tiến bộ vượt bậc sao?”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Dĩ nhiên rồi, các cậu có thể tự đi hỏi xem, kết quả thi của lớp tớ không kém hơn lớp A bao nhiêu đâu.”
Nói đến đây, Lộ Tu Triệt vô cùng tự hào, lớp các cậu sau này sẽ là truyền thuyết trong lòng của học sinh các khóa tiếp theo.
Hầu Chí Tân vô cùng xúc động nói một câu: “Lời cậu nói khiến tớ cảm thấy như mình vừa trúng vé số năm trăm vạn, tớ vô cùng kì vọng vào tương lai.”
Qua lần nói chuyện này, mọi người đã thân thiết với nhau nhiều hơn. Hầu Chí Tân và Mạnh Hoành kéo Lộ Tu Triệt ra hỏi cậu lúc trước học thế nào, ngoài sự giúp đỡ của Nhạc Thính Phong, nhất định là bản thân cậu cũng rất thông minh.
Lộ Tu Triệt xoa xoa mũi, mỉm cười nói: “Bao nhiêu hả? Vì lúc trước cậu không biết tớ, vào học kì một của lớp tám, tớ không có mặt mũi nói ra luôn. Lúc đó tớ là thành phần cá biệt nổi tiếng của trường, chẳng ai cướp được vị trí số một từ dưới đếm lên của tớ.”
Nói đến chuyện của bản thân lúc trước, Lộ Tu Triệt có một cảm giác không dám nhìn lại quá khứ, tuổi càng lớn càng cảm thấy trước kia mình vô cùng ngốc nghếch, ngang ngược. Giờ nghĩ lại, cảm thấy như đã trải qua rất nhiều năm, lúc nhắc lại cảm thấy có chút ngại ngùng.
Cậu nói xong, Hầu Chí Tân đẩy đẩy mắt kính, mặt đầy ngạc nhiên. Lúc nãy cậu ta nhìn Nhạc Thính Phong cảm thấy vui mừng ngạc nhiên, nhìn Lâm Trầm là ngỡ ngàng và không dám tin, bây giờ nhìn Lộ Tu Triệt cũng là sự ngạc nhiên như vậy.
Hầu Chí Tân kéo Lộ Tu Triệt xoay một vòng, rồi nhìn kỹ trên dưới: “Tớ xem nào, cậu lợi hại như vậy, cậu mới là người vô cùng phi thường, những gì cậu nói đều là thật phải không? Cậu thật sự dùng thời gian một năm rưỡi để đi từ vị trí chót, bây giờ lại thi đỗ vào lớp mười, đạt được hơn 570 điểm sao?”
Lộ Tu Triệt đẩy Hầu Chí Tân ra, khoác vai Nhạc Thính Phong, nói: “Tớ không phải là phi thường, hoàn toàn đều nhờ gặp được Nhạc Thính Phong, nếu không có cậu ấy, cả đời này của tớ có lẽ vẫn còn… ăn chơi quậy phá. Vì thế những gì tớ nói lúc nãy không phải là nói tùy tiện, vận may của chúng ta thật tốt, có thể ở cùng ký túc xá với hai thiên tài, tớ cho rằng sau này chúng ta sẽ tràn đầy hi vọng, không sợ gặp phải bài tập khó không có ai để hỏi. Tớ cảm thấy sau khi học hết cấp ba, nhất định có thể thi vào một trường đại học khá tốt.”
Lộ Tu Triệt vừa nói như vậy, ánh mắt của ba nam sinh còn lại liền sáng rực. Tôn Tường Khôn nhìn Nhạc Thính Phong, lại nhìn sang Lâm Trầm: “Tớ thấy cậu nói rất có lý, tớ bắt đầu có kì vọng với thời gian học cấp ba sắp tới rồi.”
Mạnh Hoành hỏi: “Lớp các cậu sau kỳ thi này thật sự đã tiến bộ vượt bậc sao?”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Dĩ nhiên rồi, các cậu có thể tự đi hỏi xem, kết quả thi của lớp tớ không kém hơn lớp A bao nhiêu đâu.”
Nói đến đây, Lộ Tu Triệt vô cùng tự hào, lớp các cậu sau này sẽ là truyền thuyết trong lòng của học sinh các khóa tiếp theo.
Hầu Chí Tân vô cùng xúc động nói một câu: “Lời cậu nói khiến tớ cảm thấy như mình vừa trúng vé số năm trăm vạn, tớ vô cùng kì vọng vào tương lai.”
Qua lần nói chuyện này, mọi người đã thân thiết với nhau nhiều hơn. Hầu Chí Tân và Mạnh Hoành kéo Lộ Tu Triệt ra hỏi cậu lúc trước học thế nào, ngoài sự giúp đỡ của Nhạc Thính Phong, nhất định là bản thân cậu cũng rất thông minh.
/2416
|