Thật ra không chỉ có Tiểu Ái, mọi người trong nhà, đến cả Tiểu Trạm không tìm thấy chị cũng la ầm ĩ mấy lần. Lão gia và lão thái thái cũng không có tinh thần ra ngoài tập thể dục hay đánh mạt chược.
Tiểu Ái nhìn thấy con gái trở về, cảm thấy tinh thần đã được vực dậy, tâm trạng cũng thoải mái, nếu không cô sẽ lo lắng Thanh Ti ở bên ngoài ăn có ngon không, ngủ có quen giường không, lỡ gặp phải người xấu thì làm thế nào? Có lúc nửa đêm đang ngủ lại mở mắt ra, lay Du Dực thức dậy hỏi một câu, “Còn bao lâu nữa con gái mới trở về?”
Sau đó thì hai vợ chồng cùng mất ngủ. Cứ như thế trải qua một tháng, hai người đều gầy đi. Bây giờ nhìn thấy con gái, Tiểu Ái cảm thấy tinh thần phấn chấn, vốn dĩ có chút buồn ngủ nhưng bây giờ thì không còn nữa: “Mẹ không buồn ngủ, để ba con đi ngủ trước đi, ngày mai ba còn phải đi làm. Mà hai đứa mua đồ gì thế, lúc đi mỗi đứa chỉ mang mỗi một cái vali, sao lúc về lại... nhiều thế này?”
Du Dực vừa nghe cô bảo anh đi ngủ, vội nói: “Anh cũng không buồn ngủ, tinh thần của anh rất tốt.”
Thanh Ti mỉm cười nói: “Bọn con mua quà cho mọi người, vì đi rất nhiều chỗ nên mua hơi nhiều đồ, không nhét vào đủ nên mua thêm mấy cái thùng.”
Cô bé chạy đến cái thùng to nhất, dùng sức mở ra, lấy ra một cái áo khoác: “Mẹ ơi, cái này là áo khoác con mua tặng mẹ, mẹ mặc thử con xem có vừa không.”
Thanh Ti mua cho Tiểu Ái một cái váy tại một cửa hàng của thương hiệu nổi tiếng thế giới, kiểu mới nhất của mùa thu, phiên bản giới hạn, chỉ bán ở nước ngoài, trong nước không hề có. Thanh Ti thích bộ đó nên kéo Nhạc Thính Phong đi mua, dĩ nhiên... tiền là Nhạc Thính Phong trả.
Áo khoác màu kem, hơi dài, Tiểu Ái mặc vào dài qua đầu gối. Tiểu Ái có chút kinh ngạc, không ngờ con gái lại mua quần áo cho mình, đột nhiên vô cùng cảm động, cảm thấy quả nhiên con gái là ấm áp nhất. Nhưng khi cô nhìn qua giá đính trên áo, không kiềm được mà nghẹn ngào, giá này...
Thanh Ti thúc giục, bảo Tiểu Ái mau mặc vào.
“Mẹ, mẹ mau thử đi, bộ này rất hợp với mẹ, con và anh Thính Phong đều cảm thấy bộ này mẹ mặc sẽ rất đẹp.”
Tiểu Ái gật đầu rồi mặc vào, quả nhiên rất vừa vặn, rất đẹp, tôn lên màu da của cô, chỉ có điều cô không kiềm được mà hỏi một câu: “Hai đứa mua nhiều đồ như vậy, tốn không ít tiền nhỉ?”
“Cái này...” Thanh Ti quay sang nhìn Nhạc Thính Phong, cô bé cũng không biết rốt cuộc đã tiêu bao nhiêu tiền, vì cô bé chỉ phụ trách nói: Anh, em muốn cái này... Anh, em thích cái đó...”
Còn Nhạc Thính Phong phụ trách mua.
Lúc bắt đầu mua, Thanh Ti cảm thấy không biết Nhạc Thính Phong có phung phí không, nhưng sau đó, cô bé cũng được xếp vào hàng ngũ phung phí. Khi hai đứa đi vào các cửa hiệu nổi tiếng, những nhân viên đi theo phía sau, ánh mắt nhìn hai người vô cùng nhiệt tình.
Nhạc Thính Phong xoa xoa mũi: “Thật ra cũng không tốn nhiều tiền, những quần áo này ở nước ngoài cũng không phải đắt, nếu so với trong nước thì rẻ hơn rất nhiều, thật đó.”
Thanh Ti gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, mẹ ơi bọn con mua cũng không nhiều, Lộ Tu Triệt và ba anh ấy, hai người họ mới mua nhiều, bọn con vẫn còn kém rất xa bọn họ.”
Tiểu Ái nhìn thấy con gái trở về, cảm thấy tinh thần đã được vực dậy, tâm trạng cũng thoải mái, nếu không cô sẽ lo lắng Thanh Ti ở bên ngoài ăn có ngon không, ngủ có quen giường không, lỡ gặp phải người xấu thì làm thế nào? Có lúc nửa đêm đang ngủ lại mở mắt ra, lay Du Dực thức dậy hỏi một câu, “Còn bao lâu nữa con gái mới trở về?”
Sau đó thì hai vợ chồng cùng mất ngủ. Cứ như thế trải qua một tháng, hai người đều gầy đi. Bây giờ nhìn thấy con gái, Tiểu Ái cảm thấy tinh thần phấn chấn, vốn dĩ có chút buồn ngủ nhưng bây giờ thì không còn nữa: “Mẹ không buồn ngủ, để ba con đi ngủ trước đi, ngày mai ba còn phải đi làm. Mà hai đứa mua đồ gì thế, lúc đi mỗi đứa chỉ mang mỗi một cái vali, sao lúc về lại... nhiều thế này?”
Du Dực vừa nghe cô bảo anh đi ngủ, vội nói: “Anh cũng không buồn ngủ, tinh thần của anh rất tốt.”
Thanh Ti mỉm cười nói: “Bọn con mua quà cho mọi người, vì đi rất nhiều chỗ nên mua hơi nhiều đồ, không nhét vào đủ nên mua thêm mấy cái thùng.”
Cô bé chạy đến cái thùng to nhất, dùng sức mở ra, lấy ra một cái áo khoác: “Mẹ ơi, cái này là áo khoác con mua tặng mẹ, mẹ mặc thử con xem có vừa không.”
Thanh Ti mua cho Tiểu Ái một cái váy tại một cửa hàng của thương hiệu nổi tiếng thế giới, kiểu mới nhất của mùa thu, phiên bản giới hạn, chỉ bán ở nước ngoài, trong nước không hề có. Thanh Ti thích bộ đó nên kéo Nhạc Thính Phong đi mua, dĩ nhiên... tiền là Nhạc Thính Phong trả.
Áo khoác màu kem, hơi dài, Tiểu Ái mặc vào dài qua đầu gối. Tiểu Ái có chút kinh ngạc, không ngờ con gái lại mua quần áo cho mình, đột nhiên vô cùng cảm động, cảm thấy quả nhiên con gái là ấm áp nhất. Nhưng khi cô nhìn qua giá đính trên áo, không kiềm được mà nghẹn ngào, giá này...
Thanh Ti thúc giục, bảo Tiểu Ái mau mặc vào.
“Mẹ, mẹ mau thử đi, bộ này rất hợp với mẹ, con và anh Thính Phong đều cảm thấy bộ này mẹ mặc sẽ rất đẹp.”
Tiểu Ái gật đầu rồi mặc vào, quả nhiên rất vừa vặn, rất đẹp, tôn lên màu da của cô, chỉ có điều cô không kiềm được mà hỏi một câu: “Hai đứa mua nhiều đồ như vậy, tốn không ít tiền nhỉ?”
“Cái này...” Thanh Ti quay sang nhìn Nhạc Thính Phong, cô bé cũng không biết rốt cuộc đã tiêu bao nhiêu tiền, vì cô bé chỉ phụ trách nói: Anh, em muốn cái này... Anh, em thích cái đó...”
Còn Nhạc Thính Phong phụ trách mua.
Lúc bắt đầu mua, Thanh Ti cảm thấy không biết Nhạc Thính Phong có phung phí không, nhưng sau đó, cô bé cũng được xếp vào hàng ngũ phung phí. Khi hai đứa đi vào các cửa hiệu nổi tiếng, những nhân viên đi theo phía sau, ánh mắt nhìn hai người vô cùng nhiệt tình.
Nhạc Thính Phong xoa xoa mũi: “Thật ra cũng không tốn nhiều tiền, những quần áo này ở nước ngoài cũng không phải đắt, nếu so với trong nước thì rẻ hơn rất nhiều, thật đó.”
Thanh Ti gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, mẹ ơi bọn con mua cũng không nhiều, Lộ Tu Triệt và ba anh ấy, hai người họ mới mua nhiều, bọn con vẫn còn kém rất xa bọn họ.”
/2416
|