Nhìn dáng vẻ của người đàn ông đó có lẽ cũng phải 200 cân, nhưng bị đá một cái đã ngã nhào.
Mọi người ở hiện trường đồng thanh phát ra tiếng kinh ngạc, không dám tin nhìn Nhạc Thính Phong. Cú đá đó cũng không mạnh lắm, nhưng lại khiến gã mập đó ngã nhào, thật sự khiến người khác kinh ngạc.
Lộ Tu Triệt đã biết từ sớm nên không hề kinh ngạc, cậu nhìn sang giám đốc đang sửng sốt: “Còn ngẩn ra làm gì, mau đem người này ra ngoài đi.”
Giám đốc định thần lại, vội vàng gọi bảo vệ đang đứng ngẩn ngơ nhìn, đưa người ra ngoài.
Lúc này bốn người bảo vệ mới kéo gã mập nằm dưới đất ra ngoài, giám đốc vội bước đến lấy lòng: “Thiếu gia, người bạn này của cậu thật lợi hại, không ngờ tuổi còn trẻ mà thân thủ lại tốt như vậy.”
“Dĩ nhiên, cái này còn phải nói.” Lộ Tu Triệt tự hào ngước hàm dưới lên, sức lực này vốn dĩ lợi hại và đáng tự hào hơn cả cậu.
Rất nhiều bạn nam chạy đến bên cạnh Nhạc Thính Phong, hỏi cậu sao lại lợi hại như vậy, có phải từng luyện tập chuyên nghiệp không. Các bạn nam thường hay mơ mình luyện võ, con trai ở tuổi này hầu như ai cũng lén đọc tiểu thuyết và xem phim kiếm hiệp. Bọn họ vốn cho rằng tình tiết một cú đá khiến người khác té ngã chỉ có trong phim điện ảnh hoặc trong tiểu thuyết, không ngờ lại được chính mắt nhìn thấy. Họ hận không thể bảo Nhạc Thính Phong lập tức dạy cho bọn họ vài chiêu.
Nhạc Thính Phong bị bọn họ vây quanh đến nhức cả đầu, cậu nói: “Tôi chỉ mỗi ngày dậy sớm chạy bộ, học từ người lớn trong nhà được hai năm, thân thể cường tráng hơn một chút mà thôi, không có gì lợi hại cả. Lúc nãy chỉ là mượn sức đánh sức, các cậu nhìn xem, tôi mà đạp vào bụng hắn thì chắc chắn không thể đạp ngã hắn. Nếu các cậu muốn giống như tôi, trước tiên, mỗi ngày phải dậy từ lúc 5 giờ sáng, chạy bộ tập luyện.”
Cậu vừa nói vậy, rất nhiều bạn nam liền kêu lên thảm thiết, trời ơi, sao sớm thế!
Điều này đối với những người thích ngủ nướng là một đòn chí mạng.
Lúc các bạn nam vây quanh Nhạc Thính Phong, Lộ Tu Triệt nói với giám đốc: “Loại người như lúc nãy chẳng ra làm sao, bình thường mấy người làm việc hay xuống nước như vậy sao? Đối với loại cố ý gây sự mà còn phí lời với họ như vậy, chi bằng cứ đánh rồi ném ra ngoài là xong, không thấy lúc nãy gây ảnh hưởng tới khách khác sao?”
Giám đốc liên tục gật đầu: “Vâng, thiếu gia nói rất đúng, lần này là do chúng tôi xử lý không ổn thỏa, để ảnh hưởng đến những khách khác, lát nữa tôi sẽ dặn dò lại mọi người để sau này không xảy ra chuyện thế này nữa. Thiếu gia, xin mời, chúng tôi đã chuẩn bị xong phòng và mọi thứ cho cậu và các bạn rồi.”
Lộ Tu Triệt nói: “Vậy ông dẫn đường đi.”
“Mọi người đi theo tôi, lúc nãy chỉ là một kẻ không có mắt cố tình gây sự, chỗ này của chúng tôi rất an toàn, sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.”
Giám đốc đẩy cửa phòng ra: “Mời mọi người vào, ông chủ chúng tôi đã dặn dò, mọi người đừng khách sáo, cứ xem chỗ này là nhà của mình, ngoài việc không thể uống rượu thì những thứ khác có thể uống tùy thích, ăn gì thì cứ gọi, đừng e dè.”
Mọi người ở hiện trường đồng thanh phát ra tiếng kinh ngạc, không dám tin nhìn Nhạc Thính Phong. Cú đá đó cũng không mạnh lắm, nhưng lại khiến gã mập đó ngã nhào, thật sự khiến người khác kinh ngạc.
Lộ Tu Triệt đã biết từ sớm nên không hề kinh ngạc, cậu nhìn sang giám đốc đang sửng sốt: “Còn ngẩn ra làm gì, mau đem người này ra ngoài đi.”
Giám đốc định thần lại, vội vàng gọi bảo vệ đang đứng ngẩn ngơ nhìn, đưa người ra ngoài.
Lúc này bốn người bảo vệ mới kéo gã mập nằm dưới đất ra ngoài, giám đốc vội bước đến lấy lòng: “Thiếu gia, người bạn này của cậu thật lợi hại, không ngờ tuổi còn trẻ mà thân thủ lại tốt như vậy.”
“Dĩ nhiên, cái này còn phải nói.” Lộ Tu Triệt tự hào ngước hàm dưới lên, sức lực này vốn dĩ lợi hại và đáng tự hào hơn cả cậu.
Rất nhiều bạn nam chạy đến bên cạnh Nhạc Thính Phong, hỏi cậu sao lại lợi hại như vậy, có phải từng luyện tập chuyên nghiệp không. Các bạn nam thường hay mơ mình luyện võ, con trai ở tuổi này hầu như ai cũng lén đọc tiểu thuyết và xem phim kiếm hiệp. Bọn họ vốn cho rằng tình tiết một cú đá khiến người khác té ngã chỉ có trong phim điện ảnh hoặc trong tiểu thuyết, không ngờ lại được chính mắt nhìn thấy. Họ hận không thể bảo Nhạc Thính Phong lập tức dạy cho bọn họ vài chiêu.
Nhạc Thính Phong bị bọn họ vây quanh đến nhức cả đầu, cậu nói: “Tôi chỉ mỗi ngày dậy sớm chạy bộ, học từ người lớn trong nhà được hai năm, thân thể cường tráng hơn một chút mà thôi, không có gì lợi hại cả. Lúc nãy chỉ là mượn sức đánh sức, các cậu nhìn xem, tôi mà đạp vào bụng hắn thì chắc chắn không thể đạp ngã hắn. Nếu các cậu muốn giống như tôi, trước tiên, mỗi ngày phải dậy từ lúc 5 giờ sáng, chạy bộ tập luyện.”
Cậu vừa nói vậy, rất nhiều bạn nam liền kêu lên thảm thiết, trời ơi, sao sớm thế!
Điều này đối với những người thích ngủ nướng là một đòn chí mạng.
Lúc các bạn nam vây quanh Nhạc Thính Phong, Lộ Tu Triệt nói với giám đốc: “Loại người như lúc nãy chẳng ra làm sao, bình thường mấy người làm việc hay xuống nước như vậy sao? Đối với loại cố ý gây sự mà còn phí lời với họ như vậy, chi bằng cứ đánh rồi ném ra ngoài là xong, không thấy lúc nãy gây ảnh hưởng tới khách khác sao?”
Giám đốc liên tục gật đầu: “Vâng, thiếu gia nói rất đúng, lần này là do chúng tôi xử lý không ổn thỏa, để ảnh hưởng đến những khách khác, lát nữa tôi sẽ dặn dò lại mọi người để sau này không xảy ra chuyện thế này nữa. Thiếu gia, xin mời, chúng tôi đã chuẩn bị xong phòng và mọi thứ cho cậu và các bạn rồi.”
Lộ Tu Triệt nói: “Vậy ông dẫn đường đi.”
“Mọi người đi theo tôi, lúc nãy chỉ là một kẻ không có mắt cố tình gây sự, chỗ này của chúng tôi rất an toàn, sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.”
Giám đốc đẩy cửa phòng ra: “Mời mọi người vào, ông chủ chúng tôi đã dặn dò, mọi người đừng khách sáo, cứ xem chỗ này là nhà của mình, ngoài việc không thể uống rượu thì những thứ khác có thể uống tùy thích, ăn gì thì cứ gọi, đừng e dè.”
/2416
|