BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 2185: Không lo lắng không có ai quan tâm mình
/2416
|
Tiểu Trạm nghe không hiểu, thấy chị hôn mình, cậu nhóc liền bi bô cười lên, vô cùng vui vẻ.
Dạy dỗ em trai xong, Nhạc Thính Phong dẫn Thanh Ti bế Tiểu Trạm xuống nhà ăn cơm. Đi vào nhà bếp thấy trên bàn bày toàn món ăn ngon, nhất thời ngẩn ra, bình thường ở nhà ăn uống bình thường, nhưng hôm nay lại thịnh soạn như vậy, gần như giống với lúc đón năm mới.
Sau khi Thanh Ti nhìn thấy, ngạc nhiên woa lên một tiếng: “Mẹ, hôm nay nhiều đồ ăn ngon quá!”
Nhạc Thính Phong cũng hỏi: “Dì ơi, cái này, hôm nay… sao lại nhiều món như vậy?”
Đồ ăn gấp hai lần thường ngày, thịnh soạn quá.
Tiểu Ái đang bưng một đĩa cá kho ra, mỉm cười nói: “Dĩ nhiên rồi, hôm nay cháu thi xong, hai ngày nay đã vất vả rồi, thức ăn này là để đãi cháu. Hơn nữa thi xong đồng nghĩ với việc chính thức từ biệt cuộc sống trung học, dĩ nhiên phải chúc mừng rồi. Hơn nữa Thính Phong nhà chúng ta nhất định sẽ thi rất tốt, càng phải chúc mừng. Nào nào, ngồi xuống ăn đi.”
Trước khi thi, trong khi thi, người trong nhà đều không ai hỏi Nhạc Thính Phong chuẩn bị thế nào, làm bài có tốt không là vì không muốn gây áp lực cho cậu, hơn nữa mọi người cũng tin tưởng Nhạc Thính Phong nhất định sẽ đạt kết quả tốt. Nhưng thi xong rồi thì khác, hai ngày rưỡi thi căng thẳng đã kết thúc, Nhạc Thính Phong nhất định sẽ rất mệt. Vì thế, thi xong thì nên phải chúc mừng.
Sau khi Nhạc Thính Phong nghe xong, một dòng nước ấm chảy khắp toàn thân, trong nhà này thứ không thiếu nhất chính là sự quan tâm. Cậu vĩnh viễn không cần lo lắng không có ai nhớ đến cậu.
TThanh Ti và Nhạc Thính Phong ngồi xuống, cậu hỏi: “Giờ chúng ta ăn phải không?”
“Đúng vậy, chúng ta ăn trước.”
“Nhưng mà chú Du vẫn chưa về, chúng ta có đợi chú ấy không?”
Tiểu Ái dọn đũa lên: “Không cần quan tâm chú, chú đã nói chúng ta cứ ăn trước, chú sẽ nhanh chóng trở về. Nhiều thức ăn như vậy, nếu đợi chú về thì sẽ nguội mất, không ngon đâu. Ngồi xuống đi, chúng ta ăn trước, đều là người một nhà, đừng để ý nhiều như vậy.”
Nhạc Thính Phong gật đầu, lúc này vẫn chưa cầm đũa lên, đợi lão thái thái và lão gia ăn một đũa xong thì cậu mới bắt đầu gắp thức ăn. Đây chính là một thói quen và sự tôn trọng thường ngày của Nhạc Thính Phong, trưởng bối trong nhà ăn rồi thì cậu mới ăn, lần nào cũng vậy.
Nhạc Thính Phong gắp thức ăn cho Thanh Ti, “Nấm bào ngư này rất ngon, em ăn thử đi.”
Thanh Ti nói: “Anh đừng lo cho em, anh mau ăn đi, thi hai ngày qua nhất định là rất vất vả.”
“Không sao, không vất vả vậy đâu, thật ra… so với lên lớp thì thoải mái hơn một chút.”
Lúc lên lớp, sáng chiều đều rất nhiều môn, cách mỗi tiết chỉ được nghỉ ngơi 10 phút, chút thời gian đó không hề đủ.
Lúc đang ăn thì Du Dực trở về. Nửa tháng nữa sẽ có một đại hội rất quan trọng ở thủ đô, có rất nhiều việc an ninh cần phải chuẩn bị từ sớm. Hiện giờ vẫn còn đỡ, càng gần đến ngày đại hội thì sẽ càng bận, trong thời gian đại hội thì sẽ còn bận hơn.
Du Dực bước vào cửa nhìn thấy trên bàn nhiều đồ ăn như vậy liền không kiềm được xúc động, tiểu tử Nhạc Thính Phong này được đối xử thật tốt, tốt hơn anh rất nhiều.
Anh vỗ vỗ vai Nhạc Thính Phong: “Tiểu tử, đãi ngộ của cháu tốt hơn cả chú.”
Nhạc Thính Phong cảm thấy sau lưng mình hình như có chút lạnh lẽo.
Dạy dỗ em trai xong, Nhạc Thính Phong dẫn Thanh Ti bế Tiểu Trạm xuống nhà ăn cơm. Đi vào nhà bếp thấy trên bàn bày toàn món ăn ngon, nhất thời ngẩn ra, bình thường ở nhà ăn uống bình thường, nhưng hôm nay lại thịnh soạn như vậy, gần như giống với lúc đón năm mới.
Sau khi Thanh Ti nhìn thấy, ngạc nhiên woa lên một tiếng: “Mẹ, hôm nay nhiều đồ ăn ngon quá!”
Nhạc Thính Phong cũng hỏi: “Dì ơi, cái này, hôm nay… sao lại nhiều món như vậy?”
Đồ ăn gấp hai lần thường ngày, thịnh soạn quá.
Tiểu Ái đang bưng một đĩa cá kho ra, mỉm cười nói: “Dĩ nhiên rồi, hôm nay cháu thi xong, hai ngày nay đã vất vả rồi, thức ăn này là để đãi cháu. Hơn nữa thi xong đồng nghĩ với việc chính thức từ biệt cuộc sống trung học, dĩ nhiên phải chúc mừng rồi. Hơn nữa Thính Phong nhà chúng ta nhất định sẽ thi rất tốt, càng phải chúc mừng. Nào nào, ngồi xuống ăn đi.”
Trước khi thi, trong khi thi, người trong nhà đều không ai hỏi Nhạc Thính Phong chuẩn bị thế nào, làm bài có tốt không là vì không muốn gây áp lực cho cậu, hơn nữa mọi người cũng tin tưởng Nhạc Thính Phong nhất định sẽ đạt kết quả tốt. Nhưng thi xong rồi thì khác, hai ngày rưỡi thi căng thẳng đã kết thúc, Nhạc Thính Phong nhất định sẽ rất mệt. Vì thế, thi xong thì nên phải chúc mừng.
Sau khi Nhạc Thính Phong nghe xong, một dòng nước ấm chảy khắp toàn thân, trong nhà này thứ không thiếu nhất chính là sự quan tâm. Cậu vĩnh viễn không cần lo lắng không có ai nhớ đến cậu.
TThanh Ti và Nhạc Thính Phong ngồi xuống, cậu hỏi: “Giờ chúng ta ăn phải không?”
“Đúng vậy, chúng ta ăn trước.”
“Nhưng mà chú Du vẫn chưa về, chúng ta có đợi chú ấy không?”
Tiểu Ái dọn đũa lên: “Không cần quan tâm chú, chú đã nói chúng ta cứ ăn trước, chú sẽ nhanh chóng trở về. Nhiều thức ăn như vậy, nếu đợi chú về thì sẽ nguội mất, không ngon đâu. Ngồi xuống đi, chúng ta ăn trước, đều là người một nhà, đừng để ý nhiều như vậy.”
Nhạc Thính Phong gật đầu, lúc này vẫn chưa cầm đũa lên, đợi lão thái thái và lão gia ăn một đũa xong thì cậu mới bắt đầu gắp thức ăn. Đây chính là một thói quen và sự tôn trọng thường ngày của Nhạc Thính Phong, trưởng bối trong nhà ăn rồi thì cậu mới ăn, lần nào cũng vậy.
Nhạc Thính Phong gắp thức ăn cho Thanh Ti, “Nấm bào ngư này rất ngon, em ăn thử đi.”
Thanh Ti nói: “Anh đừng lo cho em, anh mau ăn đi, thi hai ngày qua nhất định là rất vất vả.”
“Không sao, không vất vả vậy đâu, thật ra… so với lên lớp thì thoải mái hơn một chút.”
Lúc lên lớp, sáng chiều đều rất nhiều môn, cách mỗi tiết chỉ được nghỉ ngơi 10 phút, chút thời gian đó không hề đủ.
Lúc đang ăn thì Du Dực trở về. Nửa tháng nữa sẽ có một đại hội rất quan trọng ở thủ đô, có rất nhiều việc an ninh cần phải chuẩn bị từ sớm. Hiện giờ vẫn còn đỡ, càng gần đến ngày đại hội thì sẽ càng bận, trong thời gian đại hội thì sẽ còn bận hơn.
Du Dực bước vào cửa nhìn thấy trên bàn nhiều đồ ăn như vậy liền không kiềm được xúc động, tiểu tử Nhạc Thính Phong này được đối xử thật tốt, tốt hơn anh rất nhiều.
Anh vỗ vỗ vai Nhạc Thính Phong: “Tiểu tử, đãi ngộ của cháu tốt hơn cả chú.”
Nhạc Thính Phong cảm thấy sau lưng mình hình như có chút lạnh lẽo.
/2416
|