Tiểu Ái kéo cánh tay Du Dực
Du Dực tức đến mức hận không thể ném Nhạc Thính Phong ra ngoài.
“Còn cho bọn nó ngủ, em xem tiểu tử thối này tuổi vẫn còn nhỏ, nửa đêm trở về lại dám trèo lên cửa sổ phòng Thanh Ti, còn đưa con bé về phòng của nó. Nếu anh không xử đẹp nó, anh sẽ…”
Tiểu Ái ra ám hiệu cho anh đừng nói lớn tiếng, kéo anh: “Được rồi được rồi, có lời gì thì ra ngoài rồi nói, ra ngoài đi…”
Tiểu Ái muốn kéo Du Dực ra ngoài, nhưng anh cứ đứng đó không cử động, hai mắt bắn ra lửa nhìn Nhạc Thính Phong: “Không đi, anh phải xử đẹp tên tiểu tử thối xấu xa này.”
Tiểu Ái trừng mắt: “Du Dực, có phải hiện giờ anh cảm thấy kết hôn với em lâu rồi, nhìn em không còn cảm giác gì nữa nên lời của em anh cũng không muốn nghe nữa phải không?”
Lửa giận của Du Dực lập tức hạ xuống một chút, vội nói: “Không phải đâu bà xã, con gái của chúng ta…”
“Anh có nghe không?”
Du Dực liên tục gật đầu: “Nghe nghe nghe… anh nghe…”
“Nghe thì đi ra ngoài nói chuyện với em.”
Vì thế, Du Dực vô cùng không cam tâm ra ngoài cùng Tiểu Ái.
Cửa phòng đóng lại, Nhạc Thính Phong lập tức mở mắt ra, sau đó thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Chết tiệt thật, có một cảm giác thoát chết trong gang tất.
Tiểu Ái đối với Nhạc Thính Phong không có chút uy hiếp nào. Trong tiềm thức của Nhạc Thính Phong, Tiểu Ái chính là người mẹ dịu dàng ấm áp, luôn lo lắng chăm sóc cậu. Hơn nữa đã trở về nhà, không còn phải phòng bị như khi ở ngoài nữa nên không thức dậy.
Nhưng mà…
Du Dực thì khác, anh vừa bước vào, Nhạc Thính Phong liền tỉnh dậy. Sát khí và sự tức giận trên người anh vô cùng nặng, dù anh không nói tiếng nào, nhưng Nhạc Thính Phong vẫn bị dọa. Lúc nãy cậu nhắm mắt không dám cử động, đầu óc vận động cực nhanh, nghĩ cách vượt qua kiếp nạn này, nhưng đáng tiếc là không nghĩ ra. Rất may dì Tiểu Ái giúp cậu kéo chú ra ngoài, nếu không Nhạc Thính Phong thật sự sợ mình khó khăn lắm mới trở về được nhà, kết quả ngày đầu tiên đã không toàn mạng. Tối qua trước khi ngủ còn suy nghĩ, chỉ ngủ hai tiếng, sau đó đi ra phòng khách. Nhưng ai ngờ lại ngủ say như vậy. Nếu không phải hai vợ chồng Du Dực xông vào, Nhạc Thính Phong vẫn có thể tiếp tục ngủ. Nhưng hiện giờ vấn đề khó khăn trước mắt của Nhạc Thính Phong là bây giờ thức dậy, hay là đợi một lát nữa hãy thức?
Nghĩ tới nghĩ lui, Nhạc Thính Phong vẫn cảm thấy cứ đợi đi, bây giờ Du Dực đang tức điên, không chừng cậu vừa xuống sẽ bị đánh ngay.
Đợi lát nữa, cơn giận của chú vơi đi một chút, cậu sẽ đi xuống.
Lúc này, lão gia và lão thái thái cũng biết Nhạc Thính Phong tối qua đã trở về, hiện giờ đang ở trên lầu ôm Thanh Ti ngủ.
Phản ứng đầu tiên của hai người: Ây da, cháu trở về là chuyện tốt.
Không hề nghĩ tới việc hai đứa trẻ ngủ cùng một giường có gì không đúng, dù sao tình cảm của hai đứa trẻ vẫn rất sâu đậm, lâu như vậy không gặp mặt, khi trở về ngủ cùng một phòng, dường như… chẳng có gì kỳ lạ.
Du Dực cả người đầy lửa giận.
“Bà xã, em cũng thấy rồi, tiểu tử thối Nhạc Thính Phong không đứng đắn gì cả. Tuổi còn nhỏ không lo học, sau này lớn lên phải làm thế nào? Anh không thể để nó như vậy, anh phải dạy dỗ nó, nếu không ngọn lửa trong đầu nó sẽ rất khó tàn.”
Du Dực tức đến mức hận không thể ném Nhạc Thính Phong ra ngoài.
“Còn cho bọn nó ngủ, em xem tiểu tử thối này tuổi vẫn còn nhỏ, nửa đêm trở về lại dám trèo lên cửa sổ phòng Thanh Ti, còn đưa con bé về phòng của nó. Nếu anh không xử đẹp nó, anh sẽ…”
Tiểu Ái ra ám hiệu cho anh đừng nói lớn tiếng, kéo anh: “Được rồi được rồi, có lời gì thì ra ngoài rồi nói, ra ngoài đi…”
Tiểu Ái muốn kéo Du Dực ra ngoài, nhưng anh cứ đứng đó không cử động, hai mắt bắn ra lửa nhìn Nhạc Thính Phong: “Không đi, anh phải xử đẹp tên tiểu tử thối xấu xa này.”
Tiểu Ái trừng mắt: “Du Dực, có phải hiện giờ anh cảm thấy kết hôn với em lâu rồi, nhìn em không còn cảm giác gì nữa nên lời của em anh cũng không muốn nghe nữa phải không?”
Lửa giận của Du Dực lập tức hạ xuống một chút, vội nói: “Không phải đâu bà xã, con gái của chúng ta…”
“Anh có nghe không?”
Du Dực liên tục gật đầu: “Nghe nghe nghe… anh nghe…”
“Nghe thì đi ra ngoài nói chuyện với em.”
Vì thế, Du Dực vô cùng không cam tâm ra ngoài cùng Tiểu Ái.
Cửa phòng đóng lại, Nhạc Thính Phong lập tức mở mắt ra, sau đó thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Chết tiệt thật, có một cảm giác thoát chết trong gang tất.
Tiểu Ái đối với Nhạc Thính Phong không có chút uy hiếp nào. Trong tiềm thức của Nhạc Thính Phong, Tiểu Ái chính là người mẹ dịu dàng ấm áp, luôn lo lắng chăm sóc cậu. Hơn nữa đã trở về nhà, không còn phải phòng bị như khi ở ngoài nữa nên không thức dậy.
Nhưng mà…
Du Dực thì khác, anh vừa bước vào, Nhạc Thính Phong liền tỉnh dậy. Sát khí và sự tức giận trên người anh vô cùng nặng, dù anh không nói tiếng nào, nhưng Nhạc Thính Phong vẫn bị dọa. Lúc nãy cậu nhắm mắt không dám cử động, đầu óc vận động cực nhanh, nghĩ cách vượt qua kiếp nạn này, nhưng đáng tiếc là không nghĩ ra. Rất may dì Tiểu Ái giúp cậu kéo chú ra ngoài, nếu không Nhạc Thính Phong thật sự sợ mình khó khăn lắm mới trở về được nhà, kết quả ngày đầu tiên đã không toàn mạng. Tối qua trước khi ngủ còn suy nghĩ, chỉ ngủ hai tiếng, sau đó đi ra phòng khách. Nhưng ai ngờ lại ngủ say như vậy. Nếu không phải hai vợ chồng Du Dực xông vào, Nhạc Thính Phong vẫn có thể tiếp tục ngủ. Nhưng hiện giờ vấn đề khó khăn trước mắt của Nhạc Thính Phong là bây giờ thức dậy, hay là đợi một lát nữa hãy thức?
Nghĩ tới nghĩ lui, Nhạc Thính Phong vẫn cảm thấy cứ đợi đi, bây giờ Du Dực đang tức điên, không chừng cậu vừa xuống sẽ bị đánh ngay.
Đợi lát nữa, cơn giận của chú vơi đi một chút, cậu sẽ đi xuống.
Lúc này, lão gia và lão thái thái cũng biết Nhạc Thính Phong tối qua đã trở về, hiện giờ đang ở trên lầu ôm Thanh Ti ngủ.
Phản ứng đầu tiên của hai người: Ây da, cháu trở về là chuyện tốt.
Không hề nghĩ tới việc hai đứa trẻ ngủ cùng một giường có gì không đúng, dù sao tình cảm của hai đứa trẻ vẫn rất sâu đậm, lâu như vậy không gặp mặt, khi trở về ngủ cùng một phòng, dường như… chẳng có gì kỳ lạ.
Du Dực cả người đầy lửa giận.
“Bà xã, em cũng thấy rồi, tiểu tử thối Nhạc Thính Phong không đứng đắn gì cả. Tuổi còn nhỏ không lo học, sau này lớn lên phải làm thế nào? Anh không thể để nó như vậy, anh phải dạy dỗ nó, nếu không ngọn lửa trong đầu nó sẽ rất khó tàn.”
/2416
|