Tiểu Ái xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti, dỗ dành: “Chờ đến khi khai giảng, anh Thính Phong của con sẽ trở về thôi, sẽ rất nhanh thôi mà.”
Thanh Ti véo môi, một tháng đó mẹ, rất dài đó...
Thanh Ti hỏi Du Dực: “Ba, vậy bao giờ thì anh con đi?”
Du Dực đang muốn mở miệng trả lời thì Thanh Ti lại vội ngắt lời: “Thôi bỏ đi, ba mẹ đừng nói cho con biết làm gì.”
Cô bé chu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ không vui. Nhạc Thính Phong day day lông mày nhưng cũng không nói chuyện. Hôm nay cậu phải đi rồi, đợt huấn luyện mùa đông sắp bắt đầu, giờ cậu mới đi thì vốn cũng đã muộn, không thể tiếp tục ở nhà nữa, càng lãng phí thêm thời gian mà thôi. Nhưng mà, cậu vẫn muốn được ở bênh cạnh Thanh Ti ngây ngốc thêm một ngày nữa, dù sao cũng chỉ vừa mới nói xong mà đã đi luôn làm sao cô bé có thể chịu được.
Năm nay trường đại học của Tô Trạm cho nghỉ, anh ta còn chưa kịp về nhà đã bị đưa thẳng qua đó rồi.
Nhạc Thính Phong vươn tay về phía Thanh Ti: “Đừng buồn nữa, nào, anh dẫn em ra sân chơi trò chơi.”
Thanh Ti vội vã chạy tới, đặt bàn tay của mình vào tay Nhạc Thính Phong: “Có thật là anh sẽ đi cùng em ra sân chơi trò chơi không?”
Nhạc Thính Phong kéo tay cô bé: “Làm gì có chuyện thật hay giả, giờ chúng ta đi luôn này.”
Trời lạnh như thế này, dự báo thời tiết còn báo rằng đêm nay có thể sẽ có tuyết rơi. Nếu như bình thường thì Du Dực cùng Tiểu Ái nhất định sẽ không đồng ý cho hai đứa bé đi ra ngoài. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, dù sao cũng phải cho bọn trẻ ít thời gian trước khi chia tay chứ.
Hôm nay Du Dực không đi làm, đưa hai đứa trẻ đến khu vui chơi. Trời rất lạnh nên Tiểu Ái có muốn đưa Tiểu Trạm đi cũng không được, đành phải ở nhà.
Nhìn theo xe của ba cha con rời đi, Tiểu Ái thở dài, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp. Hai đứa ở chung với nhau tốt như thế là chuyện tốt, dù sao cả hai cũng là trẻ thơ hồn nhiên, chỉ cần nhìn bọn chúng là có thể cảm thấy được trên đời này vẫn còn những chuyện tốt đẹp như vậy. Bọn họ đi rồi, ông bà Hạ mới bước ra, Tiểu Trạm lúc này cũng đã ngủ rồi.
Bà Hạ sốt ruột hỏi: “Có chuyện gì vậy? Vừa nãy mẹ nghe thấy như có tiếng Thanh Ti khóc phải không?”
Tiểu Ái cười nói: “Lúc đầu Thanh Ti khóc rất lớn, ai khuyên cũng không nghe, con bé ôm Thính Phong nói dù thế nào cũng không đồng ý, sau đó Thính Phong dẫn con bé lên lầu, nói chuyện với Thanh Ti một lát. Tuy rằng con bé vẫn không đành lòng nhưng cũng đã đồng ý rồi.”
Hạ phu nhân đau lòng: “Haizzz, làm sao có thể không thương tâm được chứ? Tình cảm giữa hai đứa nó tốt thế nào, chúng ta đều có thể nhìn thấy. Thính Phong đột nhiên phải rời đi cả một tháng, Thanh Ti làm sao có thể chịu được chứ. Du Dực cũng thật là, sao đột nhiên nó lại nghĩ ra chuyện này vậy?”
Tiểu Ái vội nói: “Chuyện này quả thật là phải trách Du Dực, vừa rồi con đã nói cho anh ấy một trận, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chẳng qua đều là do anh ấy suy nghĩ cho Thính Phong thôi.”
Hạ lão gia đương nhiên cũng lo lắng, nhưng ông cảm thấy Du Dực làm chuyện này cũng không sai, ông nói: “Hai người là phụ nữ nên không hiểu. Thính Phong là một đứa bé có tiền đồ, chúng ta không thể giữ mãi nó trong nhà được, phải cho thằng bé đi ra ngoài, để thằng bé có thể có không gian học tập chứ.”
Cho dù nó có là hạt mầm tốt đến đâu, nếu chúng ta không cho nó đất, lại không cho nước, cũng không cho nó không gian đủ để sinh trưởng, thì làm sao có thể trưởng thành để trở thành cây đại thụ che trời chứ.
Đối với Nhạc Thính Phong mà nói, đây cũng là một khảo nghiệm hoàn toàn mới.
Thanh Ti véo môi, một tháng đó mẹ, rất dài đó...
Thanh Ti hỏi Du Dực: “Ba, vậy bao giờ thì anh con đi?”
Du Dực đang muốn mở miệng trả lời thì Thanh Ti lại vội ngắt lời: “Thôi bỏ đi, ba mẹ đừng nói cho con biết làm gì.”
Cô bé chu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ không vui. Nhạc Thính Phong day day lông mày nhưng cũng không nói chuyện. Hôm nay cậu phải đi rồi, đợt huấn luyện mùa đông sắp bắt đầu, giờ cậu mới đi thì vốn cũng đã muộn, không thể tiếp tục ở nhà nữa, càng lãng phí thêm thời gian mà thôi. Nhưng mà, cậu vẫn muốn được ở bênh cạnh Thanh Ti ngây ngốc thêm một ngày nữa, dù sao cũng chỉ vừa mới nói xong mà đã đi luôn làm sao cô bé có thể chịu được.
Năm nay trường đại học của Tô Trạm cho nghỉ, anh ta còn chưa kịp về nhà đã bị đưa thẳng qua đó rồi.
Nhạc Thính Phong vươn tay về phía Thanh Ti: “Đừng buồn nữa, nào, anh dẫn em ra sân chơi trò chơi.”
Thanh Ti vội vã chạy tới, đặt bàn tay của mình vào tay Nhạc Thính Phong: “Có thật là anh sẽ đi cùng em ra sân chơi trò chơi không?”
Nhạc Thính Phong kéo tay cô bé: “Làm gì có chuyện thật hay giả, giờ chúng ta đi luôn này.”
Trời lạnh như thế này, dự báo thời tiết còn báo rằng đêm nay có thể sẽ có tuyết rơi. Nếu như bình thường thì Du Dực cùng Tiểu Ái nhất định sẽ không đồng ý cho hai đứa bé đi ra ngoài. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, dù sao cũng phải cho bọn trẻ ít thời gian trước khi chia tay chứ.
Hôm nay Du Dực không đi làm, đưa hai đứa trẻ đến khu vui chơi. Trời rất lạnh nên Tiểu Ái có muốn đưa Tiểu Trạm đi cũng không được, đành phải ở nhà.
Nhìn theo xe của ba cha con rời đi, Tiểu Ái thở dài, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp. Hai đứa ở chung với nhau tốt như thế là chuyện tốt, dù sao cả hai cũng là trẻ thơ hồn nhiên, chỉ cần nhìn bọn chúng là có thể cảm thấy được trên đời này vẫn còn những chuyện tốt đẹp như vậy. Bọn họ đi rồi, ông bà Hạ mới bước ra, Tiểu Trạm lúc này cũng đã ngủ rồi.
Bà Hạ sốt ruột hỏi: “Có chuyện gì vậy? Vừa nãy mẹ nghe thấy như có tiếng Thanh Ti khóc phải không?”
Tiểu Ái cười nói: “Lúc đầu Thanh Ti khóc rất lớn, ai khuyên cũng không nghe, con bé ôm Thính Phong nói dù thế nào cũng không đồng ý, sau đó Thính Phong dẫn con bé lên lầu, nói chuyện với Thanh Ti một lát. Tuy rằng con bé vẫn không đành lòng nhưng cũng đã đồng ý rồi.”
Hạ phu nhân đau lòng: “Haizzz, làm sao có thể không thương tâm được chứ? Tình cảm giữa hai đứa nó tốt thế nào, chúng ta đều có thể nhìn thấy. Thính Phong đột nhiên phải rời đi cả một tháng, Thanh Ti làm sao có thể chịu được chứ. Du Dực cũng thật là, sao đột nhiên nó lại nghĩ ra chuyện này vậy?”
Tiểu Ái vội nói: “Chuyện này quả thật là phải trách Du Dực, vừa rồi con đã nói cho anh ấy một trận, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chẳng qua đều là do anh ấy suy nghĩ cho Thính Phong thôi.”
Hạ lão gia đương nhiên cũng lo lắng, nhưng ông cảm thấy Du Dực làm chuyện này cũng không sai, ông nói: “Hai người là phụ nữ nên không hiểu. Thính Phong là một đứa bé có tiền đồ, chúng ta không thể giữ mãi nó trong nhà được, phải cho thằng bé đi ra ngoài, để thằng bé có thể có không gian học tập chứ.”
Cho dù nó có là hạt mầm tốt đến đâu, nếu chúng ta không cho nó đất, lại không cho nước, cũng không cho nó không gian đủ để sinh trưởng, thì làm sao có thể trưởng thành để trở thành cây đại thụ che trời chứ.
Đối với Nhạc Thính Phong mà nói, đây cũng là một khảo nghiệm hoàn toàn mới.
/2416
|