BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 2073: Nếu không có cô bé, tôi chắc phải ở vậy đến già
/2416
|
Vương Thu Vũ không có ba, cô được anh trai của cô là Vương Lỗi từng bước dẫn đi trên thảm đỏ, thẳng bước tới trước mặt Trần Phong.
Vương Lỗi đỏ hồng khóe mắt, nói: “Em gái của tôi giao lại cho cậu.”
Trần Phong gật đầu: “Yên tâm đi, đại ca.”
Người dẫn Chương trình cũng chính là tham mưu trưởng của Trần Phong bước lên lễ đài, trước tiên nói một chút chuyện hài hước về Trần Phong khi ở trong quân ngũ, còn nói lần đầu tiên Trần Phong dẫn Vương Thu Vũ tới đơn vị phát sinh chuyện gì. Trần Phong cùng Vương Thu Vũ đứng ở trên lễ đài đều đỏ mặt ngượng ngùng.
Nghi thức bắt đầu, tham mưu trưởng chỉ hỏi Trần Phong một câu: “Trần Phong, cậu có thể cam đoan đối với vợ mình mãi mãi trung thành, trung thành như đối với quốc huy trên đầu hay không?”
Trần Phong nhìn Vương Thu Vũ: “Có.”
Vĩnh viễn trung thành với thê tử của mình, cũng giống như anh vĩnh viễn trung thành với Tổ quốc. Chỉ một câu như vậy cũng đủ để khiến cho Vương Thu Vũ rơi nước mắt.
Trao nhẫn xong, không đợi tham mưu trưởng nói gì, anh liền tiến lên một bước, ôm lấy Vương Thu Vũ cúi đầu hôn. Trong hội trường tiếng vỗ tay như sấm, Nhạc Thính Phong vội vã che mắt Thanh Ti lại.
Thanh Ti gạt tay của cậu ra: “Này này, anh đừng có che mắt em mà…”
Du Dực và Tiểu Ái không nhịn được nở nụ cười, hai đứa nhỏ này bên nhau thật vui. Chỉ là Nhạc Thính Phong trưởng thành hơi sớm quá, bọn họ làm ba mẹ còn chưa lo lắng đến chuyện này, vậy mà cậu bé đã lo lắng thật chu toàn rồi.
Đợi Trần Phong buông Vương Thu Vũ ra rồi, tham mưu trưởng không khỏi trêu chọc một phen. Trước mặt mọi người, ông hỏi chuyện hai người quen nhau mến nhau như thế nào.
Trần Phong nắm chặt tay Vương Thu Vũ, ngây ngô cười nói: “Tôi… đối với vợ mình là nhất kiến chung tình, lần đâu tiên gặp đã thích rồi.”
“Các người nghe chưa, giờ đã thành ‘vợ’ rồi đấy. Vậy… Tiểu Vương thì sao?
Vương Thu Vũ đỏ mặt cúi đầu: “Tôi… cũng gần như thế.”
“Xem ra cũng chính là duyên phận.”
Tham mưu trưởng lại trêu chọc vài câu, nghi thức tạm thời ngừng lại một lát.
Vương Thu Vũ đi thay một bộ áo cưới truyền thống màu đỏ thẫm, sau đó nghi thức lại tiếp tục. Trần Phong và Vương Thu Vũ dâng trà cho ba mẹ.
Ba Trần Phong uống hết chén trà xong thì cho hai người một bao lì xì, mẹ Trần Phong uống trà xong cũng cho một cái, có điều bà còn chuẩn bị trước một cái vòng vàng, đeo lên tay Vương Thu Vũ. Bà nói với con trai: “Vợ con là cô gái tốt, về sau phải đối xử tử tế với nó, không được bắt nạt, biết chưa?”
Trần Phong liếc nhìn Vương Thu Vũ: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con biết nên làm thế nào.”
Đợi cho mọi chuyện đều xong xuôi, tham mưu trưởng lại hỏi Trần Phong hiện giờ có cảm tưởng như thế nào.
Anh cười nói: “Rất vui vẻ… Hôm nay ngoài việc phải cảm tạ ba mẹ tôi, mẹ vợ tôi, còn phải thật lòng cảm ơn một cô bé. Nếu không có cô bé ấy, nói không chừng chắc tôi phải ở vậy đến già.”
Vương Lỗi đỏ hồng khóe mắt, nói: “Em gái của tôi giao lại cho cậu.”
Trần Phong gật đầu: “Yên tâm đi, đại ca.”
Người dẫn Chương trình cũng chính là tham mưu trưởng của Trần Phong bước lên lễ đài, trước tiên nói một chút chuyện hài hước về Trần Phong khi ở trong quân ngũ, còn nói lần đầu tiên Trần Phong dẫn Vương Thu Vũ tới đơn vị phát sinh chuyện gì. Trần Phong cùng Vương Thu Vũ đứng ở trên lễ đài đều đỏ mặt ngượng ngùng.
Nghi thức bắt đầu, tham mưu trưởng chỉ hỏi Trần Phong một câu: “Trần Phong, cậu có thể cam đoan đối với vợ mình mãi mãi trung thành, trung thành như đối với quốc huy trên đầu hay không?”
Trần Phong nhìn Vương Thu Vũ: “Có.”
Vĩnh viễn trung thành với thê tử của mình, cũng giống như anh vĩnh viễn trung thành với Tổ quốc. Chỉ một câu như vậy cũng đủ để khiến cho Vương Thu Vũ rơi nước mắt.
Trao nhẫn xong, không đợi tham mưu trưởng nói gì, anh liền tiến lên một bước, ôm lấy Vương Thu Vũ cúi đầu hôn. Trong hội trường tiếng vỗ tay như sấm, Nhạc Thính Phong vội vã che mắt Thanh Ti lại.
Thanh Ti gạt tay của cậu ra: “Này này, anh đừng có che mắt em mà…”
Du Dực và Tiểu Ái không nhịn được nở nụ cười, hai đứa nhỏ này bên nhau thật vui. Chỉ là Nhạc Thính Phong trưởng thành hơi sớm quá, bọn họ làm ba mẹ còn chưa lo lắng đến chuyện này, vậy mà cậu bé đã lo lắng thật chu toàn rồi.
Đợi Trần Phong buông Vương Thu Vũ ra rồi, tham mưu trưởng không khỏi trêu chọc một phen. Trước mặt mọi người, ông hỏi chuyện hai người quen nhau mến nhau như thế nào.
Trần Phong nắm chặt tay Vương Thu Vũ, ngây ngô cười nói: “Tôi… đối với vợ mình là nhất kiến chung tình, lần đâu tiên gặp đã thích rồi.”
“Các người nghe chưa, giờ đã thành ‘vợ’ rồi đấy. Vậy… Tiểu Vương thì sao?
Vương Thu Vũ đỏ mặt cúi đầu: “Tôi… cũng gần như thế.”
“Xem ra cũng chính là duyên phận.”
Tham mưu trưởng lại trêu chọc vài câu, nghi thức tạm thời ngừng lại một lát.
Vương Thu Vũ đi thay một bộ áo cưới truyền thống màu đỏ thẫm, sau đó nghi thức lại tiếp tục. Trần Phong và Vương Thu Vũ dâng trà cho ba mẹ.
Ba Trần Phong uống hết chén trà xong thì cho hai người một bao lì xì, mẹ Trần Phong uống trà xong cũng cho một cái, có điều bà còn chuẩn bị trước một cái vòng vàng, đeo lên tay Vương Thu Vũ. Bà nói với con trai: “Vợ con là cô gái tốt, về sau phải đối xử tử tế với nó, không được bắt nạt, biết chưa?”
Trần Phong liếc nhìn Vương Thu Vũ: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con biết nên làm thế nào.”
Đợi cho mọi chuyện đều xong xuôi, tham mưu trưởng lại hỏi Trần Phong hiện giờ có cảm tưởng như thế nào.
Anh cười nói: “Rất vui vẻ… Hôm nay ngoài việc phải cảm tạ ba mẹ tôi, mẹ vợ tôi, còn phải thật lòng cảm ơn một cô bé. Nếu không có cô bé ấy, nói không chừng chắc tôi phải ở vậy đến già.”
/2416
|