Nếu như bọn họ đều đi theo, ông bà thông gia bên kia cho dù có tốt tính đến đâu cũng sẽ không thể nhẫn nại nổi. Bà Vương lập tức hoang mang lo sợ, “Vậy phải làm sao bây giờ đây? Mẹ thật sự là quá hồ đồ mà. Lúc ấy cậu con chỉ nói ngọt hai câu, mẹ nghĩ dù sao cậu con cũng là em ruột của mẹ nên mẹ liền... Đầu óc mẹ bị làm sao vậy?”
Bà Vương tức giận đế nỗi tự đánh vào đầu mình.
Vương Lỗi vội giữ chặt tay bà: “Mẹ, mẹ đừng vội... Nếu thật sự không được, hay là chúng ta... chúng ta không đi nữa, nói là trong nhà xảy ra chuyện, chúng ta không đi. Cùng lắm là Tiểu Thu sẽ tiếc nuối, khổ sở một chút, nhưng hôn lễ sẽ không xảy ra sự cố gì.”
“Đúng, đúng... Chúng ta không đi, không ai đi hết, cùng lắm thì về sau tìm lúc khác thì lại đi một chuyến tới thủ đô, đến đó mẹ sẽ tự mình giải thích với ông bà thông gia, đem sự tình giải thích rõ ràng.”
Bà Vương càng nghĩ càng cảm thấy con trai mình nói rất đúng, không đi thì cùng lắm là nhà trai bên kia sẽ thấy nhà gái bên này không chịu tới, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến hôn sự của con gái bà.
Vương Đông Tuyết thấy mẹ cô cuối cùng cũng thanh tỉnh lại, lúc này mới thở phào. Cô nói: “Mẹ và anh đừng hoảng hốt, từ giờ đến lúc đó vẫn còn vài tiếng nữa. Bây giờ chúng mau chóng thu thập đồ đạc rồi nhanh chóng rời đi, đừng để nhà cậu tìm được chúng ta, khi đến ga tàu thì tránh bọn họ là được. Hơn nữa, hiện giờ vé tàu hỏa khó mua như thế, hôm nay vé tàu mà chúng ta đi gần như đã không còn. Cả nhà bọn họ mà muốn tất cả mọi người đều mua được vé tàu là chuyện không có khả năng. Nếu bọn họ vẫn nhất quyết đi theo chúng ta thì sẽ phải trốn vé.”
Lời của Vương Đông Tuyết khiến bà Vương và Vương Lỗi vô cùng sửng sốt.
Bà Vương nhanh chóng phản ứng lại, gõ đầu cô bé: “Con bé này, con đã sớm nghĩ ổn thoả hết rồi phải không?”
Vương Đông Tuyết chun mũi: “Đây chính là chuyện chung thân đại sự của chị con, con đương nhiên không thể để người khác phá hủy rồi.”
Bà Vương ngẫm lại thấy cũng đúng, may mà con gái nhỏ của bà là một đứa mạnh mẽ, nếu thật đúng là đã xảy ra chuyện rồi.
Bà nói: “Đi, lập tức sắp xếp đồ đạc, khóa cửa lại. Chúng ta phải tới nhà ga ngay.”
Những đồ mang đến thủ đô đều đã được chuẩn bị tốt, tất cả đều là một số đặc sản của quê bọn họ.
Sắp đến lễ mừng năm mới, nhà ga của thị trấn nhỏ này vô cùng đông đúc, giờ vẫn còn cách giờ lên tàu vài tiếng, cậu của Vương Thu Vũ và mọi người sẽ không hề nghĩ rằng bà Vương đã dẫn con trai và con gái tới nhà ga trước.
Vào phòng đợi, Vương Lỗi dáng người cao to nhanh chóng khiêng đồ vật vào, tìm một nơi vắng người, nhanh như chớp chiếm lấy ba chỗ để đồ.
Vài tiếng sau, ba người nhanh chóng đưa vé để kiểm soát rồi lên tàu. Khi đó, những người họ hàng kia vẫn còn đang ở ngoài phòng chờ tìm người.
Bà Vương tức giận đế nỗi tự đánh vào đầu mình.
Vương Lỗi vội giữ chặt tay bà: “Mẹ, mẹ đừng vội... Nếu thật sự không được, hay là chúng ta... chúng ta không đi nữa, nói là trong nhà xảy ra chuyện, chúng ta không đi. Cùng lắm là Tiểu Thu sẽ tiếc nuối, khổ sở một chút, nhưng hôn lễ sẽ không xảy ra sự cố gì.”
“Đúng, đúng... Chúng ta không đi, không ai đi hết, cùng lắm thì về sau tìm lúc khác thì lại đi một chuyến tới thủ đô, đến đó mẹ sẽ tự mình giải thích với ông bà thông gia, đem sự tình giải thích rõ ràng.”
Bà Vương càng nghĩ càng cảm thấy con trai mình nói rất đúng, không đi thì cùng lắm là nhà trai bên kia sẽ thấy nhà gái bên này không chịu tới, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến hôn sự của con gái bà.
Vương Đông Tuyết thấy mẹ cô cuối cùng cũng thanh tỉnh lại, lúc này mới thở phào. Cô nói: “Mẹ và anh đừng hoảng hốt, từ giờ đến lúc đó vẫn còn vài tiếng nữa. Bây giờ chúng mau chóng thu thập đồ đạc rồi nhanh chóng rời đi, đừng để nhà cậu tìm được chúng ta, khi đến ga tàu thì tránh bọn họ là được. Hơn nữa, hiện giờ vé tàu hỏa khó mua như thế, hôm nay vé tàu mà chúng ta đi gần như đã không còn. Cả nhà bọn họ mà muốn tất cả mọi người đều mua được vé tàu là chuyện không có khả năng. Nếu bọn họ vẫn nhất quyết đi theo chúng ta thì sẽ phải trốn vé.”
Lời của Vương Đông Tuyết khiến bà Vương và Vương Lỗi vô cùng sửng sốt.
Bà Vương nhanh chóng phản ứng lại, gõ đầu cô bé: “Con bé này, con đã sớm nghĩ ổn thoả hết rồi phải không?”
Vương Đông Tuyết chun mũi: “Đây chính là chuyện chung thân đại sự của chị con, con đương nhiên không thể để người khác phá hủy rồi.”
Bà Vương ngẫm lại thấy cũng đúng, may mà con gái nhỏ của bà là một đứa mạnh mẽ, nếu thật đúng là đã xảy ra chuyện rồi.
Bà nói: “Đi, lập tức sắp xếp đồ đạc, khóa cửa lại. Chúng ta phải tới nhà ga ngay.”
Những đồ mang đến thủ đô đều đã được chuẩn bị tốt, tất cả đều là một số đặc sản của quê bọn họ.
Sắp đến lễ mừng năm mới, nhà ga của thị trấn nhỏ này vô cùng đông đúc, giờ vẫn còn cách giờ lên tàu vài tiếng, cậu của Vương Thu Vũ và mọi người sẽ không hề nghĩ rằng bà Vương đã dẫn con trai và con gái tới nhà ga trước.
Vào phòng đợi, Vương Lỗi dáng người cao to nhanh chóng khiêng đồ vật vào, tìm một nơi vắng người, nhanh như chớp chiếm lấy ba chỗ để đồ.
Vài tiếng sau, ba người nhanh chóng đưa vé để kiểm soát rồi lên tàu. Khi đó, những người họ hàng kia vẫn còn đang ở ngoài phòng chờ tìm người.
/2416
|