Ngoài cửa sổ tuyết vẫn tiếp tục rơi, cả gia đình ngồi quây quần trên bàn cơm cười nói vui vẻ.Mẹ Trần Phong nói: “Hôn lễ sắp diễn ra rồi, Tiểu Thu à, con mau đưa bà thông gia và anh trai, em gái con tới đây đi, bằng không, càng để lâu thì vé tàu hỏa lại càng khó mua, hơn nữa sau khi họ đến đây, có nhiều thời gian, chúng ta còn có thể dẫn họ ra ngoài dạo chơi thăm thú.”
Con dâu hiện giờ đã sắp vào cửa, đã là người nhà mình rồi nên khi mẹ Trần Phong nói chuyện cùng cô, xưng hô rất tự nhiên, không còn gọi Tiểu Vương nữa mà cũng gọi thẳng tên của Vương Thu Vũ như con trai mình hay gọi.
Lúc này, Vương Thu Vũ cũng không từ chối, cô gật đầu: “Vâng, được ạ, ngày mai con sẽ gọi điện thoại cho mẹ con, để mẹ con và anh em của con chuẩn bị một chút rồi tới đây.”
Cô cũng muốn sớm được gặp người nhà mình, nhất là khi mà hai, ba tháng nay, trong nhà cô đã có biến hóa vô cùng lớn như vậy.
Anh trai và mẹ của cô đã lên thị trấn mở cửa hàng đồ ăn vặt ngay tại cổng trường học em gái Vương Đông Tuyết của cô. Buổi sáng thì bán mấy món cháo và đồ ăn đơn giản, thời gian ăn uống của học sinh không nhiều, hơn nữa phần lớn gia đình học sinh cũng không có nhiều tiền, không thể bán mấy món ăn đắt tiền được. Những món trên đều có thể chuẩn bị trước, lại cũng chỉ cần những dụng cụ đơn giản, đến trưa mà nguội lạnh thì chỉ cần hấp nóng lại là được.
Tuy rằng vất vả, mỗi ngày đều phải dậy chuẩn bị từ ba giờ sáng nhưng bù lại, việc buôn bán hiện giờ không tệ chút nào.
Hiện giờ thì ngày nào Vương Đông Tuyết cũng có thể gặp được người thân, mỗi ngày còn có ba bữa ăn nóng hổi, lúc tan học còn có thể phụ giúp, hỗ trợ mẹ và anh trai.
Bà Vương lên thị trấn thuê một căn phòng để ở, bình thường bà ở đó cùng con trai mình. Chủ nhà trọ còn cho thuê cả điện thoại cố định, hàng tháng, bọn họ chỉ cần trả một ít tiền phí điện thoại là được. Cuộc sống hiện tại đã hơn trước kia rất nhiều, vài lần gọi điện thoại, Vương Thu Vũ có thể nhận thấy điều đó từ giọng nói của mẹ mình. Bà đang rất vui vẻ, nói chuyện cũng nhiều hơn. Lần trước bà còn nói, chịu khó vất vả thêm hai năm, sau đó có thể mua được một căn phòng ở thị trấn, đến lúc đó anh trai cô có kết hôn cũng sẽ không phải lo lắng, tương lai Đông Tuyết thi đại học cũng không phải lo lắng về chuyện học phí. Cuộc sống trong nhà cô đang dần dần khá hơn, tâm tình Vương Thu Vũ cũng giống như người thân của mình, càng ngày càng tốt. Hai tháng lương gần đây của cô vẫn chỉ để lại một phần nhỏ tiền sinh hoạt phí, còn lại đại đa số đều gửi về trong nhà.
Vốn định để ngày mai mới gọi nhưng Vương Thu Vũ không nhịn được, buổi tối nằm trên giường, cô lấy di động bấm số máy bàn ở nhà. Cô và Trần Phong đã đăng ký kết hôn, lẽ ra thì đêm nay bọn họ có thể ở cùng nhau được rồi. Nhưng Trần Phong vẫn nói rằng lúc trước đã hứa với cô, ngày đầu tiên hai người ở cùng nhau phải là ngày cử hành hôn lễ. Vương Thu Vũ cảm thấy anh là một người quá chấp nhất nhưng lại cảm thấy được rằng đàn ông như Trần Phong mới thật sự là người biết tôn trọng phụ nữ.
Vương Thu Vũ lo lắng rằng mẹ mình có lẽ đã đi ngủ rồi, không ngờ rất nhanh đã có người nghe điện thoại.
“Là Tiểu Thu phải không con?”
Vương Thu Vũ nghe được giọng nói có chút khàn khàn của mẹ mình, hai mắt bỗng cảm thấy chua xót.
“Mẹ, là con đây…”
“Đã muộn thế này rồi, sao con còn chưa ngủ vậy?”
Cô hỏi lại: “Còn mẹ thì sao? Sao mẹ cũng chưa ngủ?”
“Mẹ và anh trai con còn đang kiểm lại tiền nong, hôm nay so với ngày hôm qua lại buôn bán có lời hơn một chút. Tuy rằng hiện giờ vất vả hơn so với hồi ở nhà, nhưng tiền kiếm được cũng nhiều hơn, có mệt thì mẹ cũng vẫn vui vẻ.”
Con dâu hiện giờ đã sắp vào cửa, đã là người nhà mình rồi nên khi mẹ Trần Phong nói chuyện cùng cô, xưng hô rất tự nhiên, không còn gọi Tiểu Vương nữa mà cũng gọi thẳng tên của Vương Thu Vũ như con trai mình hay gọi.
Lúc này, Vương Thu Vũ cũng không từ chối, cô gật đầu: “Vâng, được ạ, ngày mai con sẽ gọi điện thoại cho mẹ con, để mẹ con và anh em của con chuẩn bị một chút rồi tới đây.”
Cô cũng muốn sớm được gặp người nhà mình, nhất là khi mà hai, ba tháng nay, trong nhà cô đã có biến hóa vô cùng lớn như vậy.
Anh trai và mẹ của cô đã lên thị trấn mở cửa hàng đồ ăn vặt ngay tại cổng trường học em gái Vương Đông Tuyết của cô. Buổi sáng thì bán mấy món cháo và đồ ăn đơn giản, thời gian ăn uống của học sinh không nhiều, hơn nữa phần lớn gia đình học sinh cũng không có nhiều tiền, không thể bán mấy món ăn đắt tiền được. Những món trên đều có thể chuẩn bị trước, lại cũng chỉ cần những dụng cụ đơn giản, đến trưa mà nguội lạnh thì chỉ cần hấp nóng lại là được.
Tuy rằng vất vả, mỗi ngày đều phải dậy chuẩn bị từ ba giờ sáng nhưng bù lại, việc buôn bán hiện giờ không tệ chút nào.
Hiện giờ thì ngày nào Vương Đông Tuyết cũng có thể gặp được người thân, mỗi ngày còn có ba bữa ăn nóng hổi, lúc tan học còn có thể phụ giúp, hỗ trợ mẹ và anh trai.
Bà Vương lên thị trấn thuê một căn phòng để ở, bình thường bà ở đó cùng con trai mình. Chủ nhà trọ còn cho thuê cả điện thoại cố định, hàng tháng, bọn họ chỉ cần trả một ít tiền phí điện thoại là được. Cuộc sống hiện tại đã hơn trước kia rất nhiều, vài lần gọi điện thoại, Vương Thu Vũ có thể nhận thấy điều đó từ giọng nói của mẹ mình. Bà đang rất vui vẻ, nói chuyện cũng nhiều hơn. Lần trước bà còn nói, chịu khó vất vả thêm hai năm, sau đó có thể mua được một căn phòng ở thị trấn, đến lúc đó anh trai cô có kết hôn cũng sẽ không phải lo lắng, tương lai Đông Tuyết thi đại học cũng không phải lo lắng về chuyện học phí. Cuộc sống trong nhà cô đang dần dần khá hơn, tâm tình Vương Thu Vũ cũng giống như người thân của mình, càng ngày càng tốt. Hai tháng lương gần đây của cô vẫn chỉ để lại một phần nhỏ tiền sinh hoạt phí, còn lại đại đa số đều gửi về trong nhà.
Vốn định để ngày mai mới gọi nhưng Vương Thu Vũ không nhịn được, buổi tối nằm trên giường, cô lấy di động bấm số máy bàn ở nhà. Cô và Trần Phong đã đăng ký kết hôn, lẽ ra thì đêm nay bọn họ có thể ở cùng nhau được rồi. Nhưng Trần Phong vẫn nói rằng lúc trước đã hứa với cô, ngày đầu tiên hai người ở cùng nhau phải là ngày cử hành hôn lễ. Vương Thu Vũ cảm thấy anh là một người quá chấp nhất nhưng lại cảm thấy được rằng đàn ông như Trần Phong mới thật sự là người biết tôn trọng phụ nữ.
Vương Thu Vũ lo lắng rằng mẹ mình có lẽ đã đi ngủ rồi, không ngờ rất nhanh đã có người nghe điện thoại.
“Là Tiểu Thu phải không con?”
Vương Thu Vũ nghe được giọng nói có chút khàn khàn của mẹ mình, hai mắt bỗng cảm thấy chua xót.
“Mẹ, là con đây…”
“Đã muộn thế này rồi, sao con còn chưa ngủ vậy?”
Cô hỏi lại: “Còn mẹ thì sao? Sao mẹ cũng chưa ngủ?”
“Mẹ và anh trai con còn đang kiểm lại tiền nong, hôm nay so với ngày hôm qua lại buôn bán có lời hơn một chút. Tuy rằng hiện giờ vất vả hơn so với hồi ở nhà, nhưng tiền kiếm được cũng nhiều hơn, có mệt thì mẹ cũng vẫn vui vẻ.”
/2416
|