Tiểu Ái đút một miếng sủi cảo vào miệng anh: “Coi chừng nóng, hồi chiều em vừa gói, nhân thịt nấm hương, Thanh Ti và Thính Phong đều chưa ăn.”
Du Dực há miệng cắn một nửa, sủi cảo vừa nấu bên trong vô cùng nóng, anh liên tục gật đầu: “Ngon lắm, vừa nếm đã biết ngay nhân em làm.”
“Vậy anh ăn nhiều nhiều đi...” Nói xong, cô ngừng một chút: “Mà thôi, anh đừng ăn nhiều quá, sủi cảo khó tiêu lắm, ăn nhiều sẽ đầy bụng.”
“Không sao, dạ dày của anh rất tốt.”
Suốt thời gian ngồi ăn, Tiểu Ái chỉ ăn hai viên sủi cảo, đa phần còn lại đều đút cho Du Dực. Thức ăn nóng hổi đã khiến Du Dực cảm thấy thoải mái hơn một chút. Sau khi ăn xong, Tiểu Ái định đi rửa chén, anh không cho: “Để anh, em nghỉ ngơi đi.”
“Ở nhà em không làm gì cả, chuyện rửa chén cũng làm em mệt sao?”
Du Dực vẫn không chịu, chỉ muốn cô nghỉ ngơi. Tiểu Ái không cãi được anh, đành phải cùng anh đi vào nhà bếp. Anh rửa xong thì cô úp vào tủ bếp.
Du Dực gọi một tiếng: “Bà xã...”
“Sao?”
Du Dực xoay đầu qua hỏi cô: “Nếu có một ngày anh không làm cục trưởng nữa, em cảm thấy được không?”
Tiểu Ái trong lòng trầm ngâm, có phải liên quan đến công việc không, cô lập tức mỉm cười nói: “Dĩ nhiên là được rồi, em chỉ mong anh đừng làm, như vậy sẽ có thời gian ở bên cạnh con, cũng... ở bên cạnh em nhiều hơn. Sao thế? Sao lại hỏi em như vậy?”
Du Dực lắc đầu: “Không có gì, chỉ là công việc gần đây đột nhiên quá nhiều, có chút mệt mỏi.”
Tiểu Ái lấy khăn cho Du Dực lau tay: “Vậy thì mau đi nghỉ ngơi đi, ở đây cứ để cho em, anh mau đi tắm đi.”
Cô đẩy Du Dực ra ngoài, anh mỉm cười nói: “Hôm nay anh còn chưa gặp con nữa.”
Tiểu Ái mỉm cười: “Ngủ rồi, anh đi xem đi, hôm nay còn gọi ba nữa đó.”
“Con chúng ta thật lợi hại, giờ đã biết gọi ba rồi.” Du Dực vô cùng vui mừng.
Cậu bé nằm ngủ ngoan ngoãn trên giường nhỏ của mình. Du Dực khom lưng hôn lên mặt cậu nhóc một cái.
Tiểu Ái vỗ vai anh: “Được rồi, đừng nhìn nữa, mau đi tắm rồi ngủ đi anh.”
Lúc này Du Dực mới đứng dậy đi vào nhà tắm. Ở bên ngoài Tiểu Ái có chút lo lắng, trước đây Du Dực chưa từng nói những lời như vậy? Công việc của anh, có phải đã gặp vấn đề gì rồi không?
Đợi Du Dực tắm xong ra, Tiểu Ái giúp anh sấy khô tóc, sau đó nói đến chuyện của Trần Phong trước, báo anh biết hôn sự của Trần Phong đã quyết định rồi. Tin này khiến cho Du Dực rất vui mừng: “Đây là chuyện rất tốt. Trần Phong có thể giải quyết được chuyện đại sự cả đời mình thì anh cũng yên tâm rồi.”
“Chuyện này anh nên cảm ơn con gái mình.”
Du Dực rất tự hào: “Đúng rồi, con gái chúng ta thật lợi hại, vừa ra tay đã thành công.”
Tắt đèn nằm xuống, Du Dực ôm Tiểu Ái vào lòng. Cô dán chặt vào lồng ngực anh, hỏi: “Ông xã, anh sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Du Dực cúi đầu hôn lên trán của cô: “Không sao, chỉ là hơi phiền phức một chút. Gần đây công việc đột nhiên vất vả hơn, cấp dưới của anh lại sơ ý gây ra chuyện.”
“Nghiêm trọng không?”
Du Dực nhẹ nhàng xoa lưng cô: “Khá là nghiêm trọng, nhưng qua một thời gian thì sẽ ổn. Em đừng lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện lớn.”
Tiểu Ái cọ cọ vào lồng ngực anh: “Nếu thật sự không ổn thì đừng làm nữa. Em vẫn hi vọng anh có thể về nhà.”
Du Dực mỉm cười: “Ừ, đợi đến lúc anh hết cách rồi anh sẽ trở về, để bà xã nuôi anh.”
Trở về nhà, tâm trạng lo lắng trước đó của anh cũng từ từ dịu xuống.
Du Dực há miệng cắn một nửa, sủi cảo vừa nấu bên trong vô cùng nóng, anh liên tục gật đầu: “Ngon lắm, vừa nếm đã biết ngay nhân em làm.”
“Vậy anh ăn nhiều nhiều đi...” Nói xong, cô ngừng một chút: “Mà thôi, anh đừng ăn nhiều quá, sủi cảo khó tiêu lắm, ăn nhiều sẽ đầy bụng.”
“Không sao, dạ dày của anh rất tốt.”
Suốt thời gian ngồi ăn, Tiểu Ái chỉ ăn hai viên sủi cảo, đa phần còn lại đều đút cho Du Dực. Thức ăn nóng hổi đã khiến Du Dực cảm thấy thoải mái hơn một chút. Sau khi ăn xong, Tiểu Ái định đi rửa chén, anh không cho: “Để anh, em nghỉ ngơi đi.”
“Ở nhà em không làm gì cả, chuyện rửa chén cũng làm em mệt sao?”
Du Dực vẫn không chịu, chỉ muốn cô nghỉ ngơi. Tiểu Ái không cãi được anh, đành phải cùng anh đi vào nhà bếp. Anh rửa xong thì cô úp vào tủ bếp.
Du Dực gọi một tiếng: “Bà xã...”
“Sao?”
Du Dực xoay đầu qua hỏi cô: “Nếu có một ngày anh không làm cục trưởng nữa, em cảm thấy được không?”
Tiểu Ái trong lòng trầm ngâm, có phải liên quan đến công việc không, cô lập tức mỉm cười nói: “Dĩ nhiên là được rồi, em chỉ mong anh đừng làm, như vậy sẽ có thời gian ở bên cạnh con, cũng... ở bên cạnh em nhiều hơn. Sao thế? Sao lại hỏi em như vậy?”
Du Dực lắc đầu: “Không có gì, chỉ là công việc gần đây đột nhiên quá nhiều, có chút mệt mỏi.”
Tiểu Ái lấy khăn cho Du Dực lau tay: “Vậy thì mau đi nghỉ ngơi đi, ở đây cứ để cho em, anh mau đi tắm đi.”
Cô đẩy Du Dực ra ngoài, anh mỉm cười nói: “Hôm nay anh còn chưa gặp con nữa.”
Tiểu Ái mỉm cười: “Ngủ rồi, anh đi xem đi, hôm nay còn gọi ba nữa đó.”
“Con chúng ta thật lợi hại, giờ đã biết gọi ba rồi.” Du Dực vô cùng vui mừng.
Cậu bé nằm ngủ ngoan ngoãn trên giường nhỏ của mình. Du Dực khom lưng hôn lên mặt cậu nhóc một cái.
Tiểu Ái vỗ vai anh: “Được rồi, đừng nhìn nữa, mau đi tắm rồi ngủ đi anh.”
Lúc này Du Dực mới đứng dậy đi vào nhà tắm. Ở bên ngoài Tiểu Ái có chút lo lắng, trước đây Du Dực chưa từng nói những lời như vậy? Công việc của anh, có phải đã gặp vấn đề gì rồi không?
Đợi Du Dực tắm xong ra, Tiểu Ái giúp anh sấy khô tóc, sau đó nói đến chuyện của Trần Phong trước, báo anh biết hôn sự của Trần Phong đã quyết định rồi. Tin này khiến cho Du Dực rất vui mừng: “Đây là chuyện rất tốt. Trần Phong có thể giải quyết được chuyện đại sự cả đời mình thì anh cũng yên tâm rồi.”
“Chuyện này anh nên cảm ơn con gái mình.”
Du Dực rất tự hào: “Đúng rồi, con gái chúng ta thật lợi hại, vừa ra tay đã thành công.”
Tắt đèn nằm xuống, Du Dực ôm Tiểu Ái vào lòng. Cô dán chặt vào lồng ngực anh, hỏi: “Ông xã, anh sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Du Dực cúi đầu hôn lên trán của cô: “Không sao, chỉ là hơi phiền phức một chút. Gần đây công việc đột nhiên vất vả hơn, cấp dưới của anh lại sơ ý gây ra chuyện.”
“Nghiêm trọng không?”
Du Dực nhẹ nhàng xoa lưng cô: “Khá là nghiêm trọng, nhưng qua một thời gian thì sẽ ổn. Em đừng lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện lớn.”
Tiểu Ái cọ cọ vào lồng ngực anh: “Nếu thật sự không ổn thì đừng làm nữa. Em vẫn hi vọng anh có thể về nhà.”
Du Dực mỉm cười: “Ừ, đợi đến lúc anh hết cách rồi anh sẽ trở về, để bà xã nuôi anh.”
Trở về nhà, tâm trạng lo lắng trước đó của anh cũng từ từ dịu xuống.
/2416
|