“Mẹ, xin mẹ hãy tin con.”
Sau này, con gái bà là vợ của anh.
Mọi người trong nhà tiễn hai người một đoạn đường rất xa. Lúc chuẩn bị rời đi, nhìn dáng vẻ khom lưng của mẹ, Vương Thu Vũ không kiềm được mà bịt kín miệng, mới không khóc ra tiếng.
Trần Phong ôm lấy vai cô: “Đừng đau lòng, đợi chúng ta kết hôn xong sẽ đón mọi người đến đó sống. Sau này, em không cần phải đi một đoạn đường xa như vậy để trở về nữa.”
Vương Thu Vũ lắc đầu, trong lòng cô muốn nhưng mẹ cô sẽ không đồng ý. Tối hôm qua cô đã nói chuyện này với mẹ rồi, mẹ cô nói làm gì có chuyện kết hôn xong rồi nuôi cả nhà mẹ vợ. Không thể đem sự rộng lượng và lương thiện của người khác xem như chuyện đương nhiên. Huống hồ, trước mắt bọn họ chỉ sống vất vả một chút, nhưng sau này rồi sẽ tốt dần lên. Con gái sau khi kết hôn rồi, không thể toàn tâm toàn ý lo cho cả gia đình mình và gia đình nhà chồng được. Tình cảm giữa người với người là cùng nhau chung sống, dù hiện người người ta có thích mình, nhưng bản thân mình cứ không biết suy nghĩ, tình cảm đó sớm muộn cũng không còn.
Mẹ Vương Thu Vũ không được học hành nhưng bà lại là người rất hiểu lý lẽ. Con gái bà có thể tìm được người tốt như Trần Phong là chuyện không dễ, bà không muốn để gia đình mình liên lụy con gái.
Xe của Vương Thu Vũ và Trần Phong đã không còn thấy bóng dáng, Vương Đông Tuyết dìu mẹ từ từ trở về. Vệt nước mắt trên mặt bà Vương vẫn còn chưa cô, bà nói với con gái: “Trước khi Tiểu Thu đi đã để lại tất cả tiền dành dụm mấy tháng qua lại cho mẹ, mẹ đang nghĩ sẽ đến huyện thành buôn bán nhỏ. Giờ nhà ta cũng không còn khổ cực như trước, đợi đến lúc Tiểu Tuyết thi đại học, tiền cần dùng sẽ rất nhiều, Tiểu Lỗi cũng cần phải kết hôn nữa...”
Nhớ lại lúc chồng vừa đi, lúc ba đứa con vẫn con nhỏ, bà Vương thật sự cảm thấy cuộc sống bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.
...
Về đến thủ đô, Trần Phong đưa Vương Thu Vũ trở về tiểu khu để cô thay quần áo, sau đó hai người mới cùng trở về nhà anh. Lúc vừa đi ra, họ nhìn thấy một chiếc xe tải chạy vào, có vài người công nhân vận chuyển đang dọn đồ đạc.
Trần Phong vốn chẳng chú ý nhưng có người hàng xóm nhìn thấy anh nên vội vàng chạy lại nói với anh, nhà bà Lý đang dọn đồ, bán nhà rồi nên đồ đạc đều dọn đi hết.
Trần Phong ngẩn ra một chút, “Bán nhà rồi?”
“Còn không phải sao, bà Lý gãy một chân, sau này cũng không thể đi lại được nữa, vì vậy con bà ta liền bán căn nhà này đi.”
Nghe nói cả gia đình bà Lý đều đang ở bệnh viện. Ba Lý Văn Văn dẫn họ hàng đến dưới lầu công ty của Phú Nhị Đại đòi tiền, hình như không đòi được mà lại bị cảnh sát bắt đi.
Những chuyện này Trần Phong đều không có tâm trí nghe, anh phải nhanh chóng trở về tìm ba mẹ, định ngày kết hôn.
Ba mẹ Trần Phong biết hôm nay bọn họ trở về nên đã đợi sẵn, vừa nghe thấy chuông cửa, hai người đều vui mừng chạy ra.
Nhìn thấy Trần Phong mặt đầy hớn hở, ông bà Trần gia liền biết mọi chuyện đã ổn thỏa.
Sau này, con gái bà là vợ của anh.
Mọi người trong nhà tiễn hai người một đoạn đường rất xa. Lúc chuẩn bị rời đi, nhìn dáng vẻ khom lưng của mẹ, Vương Thu Vũ không kiềm được mà bịt kín miệng, mới không khóc ra tiếng.
Trần Phong ôm lấy vai cô: “Đừng đau lòng, đợi chúng ta kết hôn xong sẽ đón mọi người đến đó sống. Sau này, em không cần phải đi một đoạn đường xa như vậy để trở về nữa.”
Vương Thu Vũ lắc đầu, trong lòng cô muốn nhưng mẹ cô sẽ không đồng ý. Tối hôm qua cô đã nói chuyện này với mẹ rồi, mẹ cô nói làm gì có chuyện kết hôn xong rồi nuôi cả nhà mẹ vợ. Không thể đem sự rộng lượng và lương thiện của người khác xem như chuyện đương nhiên. Huống hồ, trước mắt bọn họ chỉ sống vất vả một chút, nhưng sau này rồi sẽ tốt dần lên. Con gái sau khi kết hôn rồi, không thể toàn tâm toàn ý lo cho cả gia đình mình và gia đình nhà chồng được. Tình cảm giữa người với người là cùng nhau chung sống, dù hiện người người ta có thích mình, nhưng bản thân mình cứ không biết suy nghĩ, tình cảm đó sớm muộn cũng không còn.
Mẹ Vương Thu Vũ không được học hành nhưng bà lại là người rất hiểu lý lẽ. Con gái bà có thể tìm được người tốt như Trần Phong là chuyện không dễ, bà không muốn để gia đình mình liên lụy con gái.
Xe của Vương Thu Vũ và Trần Phong đã không còn thấy bóng dáng, Vương Đông Tuyết dìu mẹ từ từ trở về. Vệt nước mắt trên mặt bà Vương vẫn còn chưa cô, bà nói với con gái: “Trước khi Tiểu Thu đi đã để lại tất cả tiền dành dụm mấy tháng qua lại cho mẹ, mẹ đang nghĩ sẽ đến huyện thành buôn bán nhỏ. Giờ nhà ta cũng không còn khổ cực như trước, đợi đến lúc Tiểu Tuyết thi đại học, tiền cần dùng sẽ rất nhiều, Tiểu Lỗi cũng cần phải kết hôn nữa...”
Nhớ lại lúc chồng vừa đi, lúc ba đứa con vẫn con nhỏ, bà Vương thật sự cảm thấy cuộc sống bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.
...
Về đến thủ đô, Trần Phong đưa Vương Thu Vũ trở về tiểu khu để cô thay quần áo, sau đó hai người mới cùng trở về nhà anh. Lúc vừa đi ra, họ nhìn thấy một chiếc xe tải chạy vào, có vài người công nhân vận chuyển đang dọn đồ đạc.
Trần Phong vốn chẳng chú ý nhưng có người hàng xóm nhìn thấy anh nên vội vàng chạy lại nói với anh, nhà bà Lý đang dọn đồ, bán nhà rồi nên đồ đạc đều dọn đi hết.
Trần Phong ngẩn ra một chút, “Bán nhà rồi?”
“Còn không phải sao, bà Lý gãy một chân, sau này cũng không thể đi lại được nữa, vì vậy con bà ta liền bán căn nhà này đi.”
Nghe nói cả gia đình bà Lý đều đang ở bệnh viện. Ba Lý Văn Văn dẫn họ hàng đến dưới lầu công ty của Phú Nhị Đại đòi tiền, hình như không đòi được mà lại bị cảnh sát bắt đi.
Những chuyện này Trần Phong đều không có tâm trí nghe, anh phải nhanh chóng trở về tìm ba mẹ, định ngày kết hôn.
Ba mẹ Trần Phong biết hôm nay bọn họ trở về nên đã đợi sẵn, vừa nghe thấy chuông cửa, hai người đều vui mừng chạy ra.
Nhìn thấy Trần Phong mặt đầy hớn hở, ông bà Trần gia liền biết mọi chuyện đã ổn thỏa.
/2416
|