Bà Vương gật đầu: “Giờ này chắc vẫn còn đang trên đường đi, về đến nhà thì chắc trời cũng tối rồi.”
Sau đó như chợt nhớ ra điều gì, bà kêu lên: “Haiza, con xem… mẹ vui quá mà quên mất. Mẹ phải gọi điện nói với anh con là con đã trở về, để nó về nhà một chuyến.”
Tuy hiện giờ trong thôn không còn gia đình nào phải chịu cảnh đói, nhưng đời sống vẫn vô cùng khó khăn, chỉ có vài gia đình là có điện thoại. Gia cảnh nhà Vương Thu Vũ thế này, tất nhiên là không có
Bà Vương định sang nhà một người hàng xóm gọi nhờ điện thoại thì Vương Thu Vũ đã kéo bà lại:
“Mẹ, đừng đi nữa, có điện thoại đây.”
Bà nghe thấy thế thì cảm thấy chút nhẹ nhõm. Thế này thì sẽ không cần đi nhờ vả người khác nữa. Bà nhìn sang người con rể đang đứng trước bếp đốt lửa đun nước, trong lòng thấy chua xót, vội vàng xoay đầu đi. Con gái lớn đã tốt nghiệp, có công việc tốt, nay lại đưa bạn trai về nhà. Tuy chỉ mới gặp mặt nhưng bà có thể thấy được người này không tệ. Bà cúi đầu lau nước mắt: “Để mẹ đi làm con gà. Tối nay, đợi anh trai em gái con trở về, cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi.”
Trần Phong vừa nghe thấy thì vội vàng đứng dậy: “Mẹ, để con làm cho.”
Vương Lỗi nhận được điện thoại của mẹ, nghe tin em gái trở về, anh vội vàng xin ông chủ nghỉ phép, chạy đi đón em gái nhỏ rồi hai người cùng nhau trở về. Vương Đông Tuyết vốn đã nghỉ từ hai ngày trước nhưng cô muốn kiếm thêm ít tiền nên vẫn ở lại làm thêm ở quán ăn trước cổng trường.
Vừa nhìn thấy Vương Thu Vũ, Vương Đông Tuyết vui mừng chạy đến ôm chặt cô: “Chị, chị về rồi sao? Sao đột nhiên lại về thế?”
“Sớm đã định về rồi, vừa hay ngay dịp lễ quốc khánh, nên... nên chị dẫn theo...” Vương Thu Vũ nhìn sang Trần Phong rồi đột nhiên đỏ mặt. Cô định nói là “anh rể em”, nhưng nghĩ đến việc mẹ vẫn chưa chính thức đồng ý, cô nói trước như vậy có vẻ không tốt lắm.
Nhưng không ngờ Vương Đông Tuyết lại cười haha nói: “Đây là anh rể của em phải không?”
Tiếng gọi “anh rể” khiến Trần Phong thoải mái, cảm thấy cô em vợ tương lai rất có mắt nhìn.
Vương Đông Tuyết rất có thiện cảm với Trần Phong. Trong lòng cô gái nhỏ hiểu rất rõ, người ta ngàn dặm xa xôi đến nhà bọn họ, trong nhà điều kiện vốn không tốt, nếu còn tỏ ra kén chọn với người ta thì sẽ khiến người ta không cảm thấy vui vẻ. Nhưng Vương Lỗi lại không nghĩ vậy. Đây là lần đầu tiên anh gặp bạn trai của em gái, sao có thể biết được người này có tốt hay không? Vì thế hai ngày tiếp theo anh quyết định không ra huyện nữa, ở nhà quan sát của tiểu tử này. Nếu là người tốt thì không sao, còn nếu không tốt, bất luận nhà cậu ta giàu có thế nào, anh cũng không đồng ý gả em gái đi.
Buổi tối sau khi ăn xong, ở quê không có hoạt động giải trí nào, Vương Thu Vũ cùng mẹ và em gái có rất nhiều lời muốn nói nên đã sớm kéo nhau vào phòng ngủ đóng cửa lại.
Sau đó như chợt nhớ ra điều gì, bà kêu lên: “Haiza, con xem… mẹ vui quá mà quên mất. Mẹ phải gọi điện nói với anh con là con đã trở về, để nó về nhà một chuyến.”
Tuy hiện giờ trong thôn không còn gia đình nào phải chịu cảnh đói, nhưng đời sống vẫn vô cùng khó khăn, chỉ có vài gia đình là có điện thoại. Gia cảnh nhà Vương Thu Vũ thế này, tất nhiên là không có
Bà Vương định sang nhà một người hàng xóm gọi nhờ điện thoại thì Vương Thu Vũ đã kéo bà lại:
“Mẹ, đừng đi nữa, có điện thoại đây.”
Bà nghe thấy thế thì cảm thấy chút nhẹ nhõm. Thế này thì sẽ không cần đi nhờ vả người khác nữa. Bà nhìn sang người con rể đang đứng trước bếp đốt lửa đun nước, trong lòng thấy chua xót, vội vàng xoay đầu đi. Con gái lớn đã tốt nghiệp, có công việc tốt, nay lại đưa bạn trai về nhà. Tuy chỉ mới gặp mặt nhưng bà có thể thấy được người này không tệ. Bà cúi đầu lau nước mắt: “Để mẹ đi làm con gà. Tối nay, đợi anh trai em gái con trở về, cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi.”
Trần Phong vừa nghe thấy thì vội vàng đứng dậy: “Mẹ, để con làm cho.”
Vương Lỗi nhận được điện thoại của mẹ, nghe tin em gái trở về, anh vội vàng xin ông chủ nghỉ phép, chạy đi đón em gái nhỏ rồi hai người cùng nhau trở về. Vương Đông Tuyết vốn đã nghỉ từ hai ngày trước nhưng cô muốn kiếm thêm ít tiền nên vẫn ở lại làm thêm ở quán ăn trước cổng trường.
Vừa nhìn thấy Vương Thu Vũ, Vương Đông Tuyết vui mừng chạy đến ôm chặt cô: “Chị, chị về rồi sao? Sao đột nhiên lại về thế?”
“Sớm đã định về rồi, vừa hay ngay dịp lễ quốc khánh, nên... nên chị dẫn theo...” Vương Thu Vũ nhìn sang Trần Phong rồi đột nhiên đỏ mặt. Cô định nói là “anh rể em”, nhưng nghĩ đến việc mẹ vẫn chưa chính thức đồng ý, cô nói trước như vậy có vẻ không tốt lắm.
Nhưng không ngờ Vương Đông Tuyết lại cười haha nói: “Đây là anh rể của em phải không?”
Tiếng gọi “anh rể” khiến Trần Phong thoải mái, cảm thấy cô em vợ tương lai rất có mắt nhìn.
Vương Đông Tuyết rất có thiện cảm với Trần Phong. Trong lòng cô gái nhỏ hiểu rất rõ, người ta ngàn dặm xa xôi đến nhà bọn họ, trong nhà điều kiện vốn không tốt, nếu còn tỏ ra kén chọn với người ta thì sẽ khiến người ta không cảm thấy vui vẻ. Nhưng Vương Lỗi lại không nghĩ vậy. Đây là lần đầu tiên anh gặp bạn trai của em gái, sao có thể biết được người này có tốt hay không? Vì thế hai ngày tiếp theo anh quyết định không ra huyện nữa, ở nhà quan sát của tiểu tử này. Nếu là người tốt thì không sao, còn nếu không tốt, bất luận nhà cậu ta giàu có thế nào, anh cũng không đồng ý gả em gái đi.
Buổi tối sau khi ăn xong, ở quê không có hoạt động giải trí nào, Vương Thu Vũ cùng mẹ và em gái có rất nhiều lời muốn nói nên đã sớm kéo nhau vào phòng ngủ đóng cửa lại.
/2416
|