BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 2045: Dẫn Bạn Trai Về Gặp Người Nhà
/2416
|
Cô ấy ngoài mặt nói muốn tốt cho Vương Thu Vũ, nhưng từng câu từng chữ thì lại cho rằng Vương Thu Vũ đang bị lừa gạt, có thể đang bị người ta chơi đùa. Những giáo viên khác không nói gì, có một số là muốn xem kịch hay, những người còn lại thì không biết nên nói sao.
Vương Thu Vũ không hề giận, vẫn mỉm cười nói: “Cảm ơn cô Lý đã quan tâm, nhưng mà cô yên tâm, bạn trai tôi và ba mẹ anh ấy không hề để tâm tôi là người ở nơi khác. Chúng tôi cũng đang chuẩn bị cho việc kết hôn. Còn nữa, tôi cũng không phải chung sống với anh ấy trước hôn nhân. Tối hôm qua chúng tôi đến nhà cấp trên của anh ấy rồi trở về trễ, nên đã về nhà ba mẹ anh ấy, ba mẹ anh ấy không muốn tôi trở về một mình nên tôi đã ở đó một đêm.”
Vương Thu Vũ nói không nhanh không chậm, giọng nói dịu dàng.
Có người kinh ngạc nói: “Hả, đã gặp ba mẹ rồi sao? Vậy không phải sắp kết hôn sao?”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Vẫn còn sớm mà, nghỉ lễ Quốc Khánh lần này anh ấy sẽ cùng tôi về nhà gặp ba mẹ tôi, sau đó về lại bàn chuyện kết hô. Chúng tôi dự định năm nay sẽ tổ chức, đến lúc đó mọi người nhất định phải đến dự nhé.”
“Yên tâm, nhất định đi, nhất định đi.”
Vương Thu Vũ nói vài ba câu đã khiến cho cô Lý lúc nãy không còn lời nào để nói lại nữa. Nhưng cô Lý đó vẫn không chịu cho qua: “Vậy thì thật sự chúc mừng cô giáo Vương. Nhưng chỉ cần chưa kết hôn thì vẫn còn tồn tại biến cố. Cô vẫn nên... cẩn thận thì hơn.”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Cô Lý nói rất đúng, bạn trai tôi cũng nói như vậy. Anh ấy sợ nếu như không kết hôn sớm, e rằng sẽ xảy ra biến cố, hai chúng ta nên cố gắng định ngày sớm một chút.”
Hai người đối đầu gay gắt, người trong văn phòng đều cúi đầu xuống không nói lời nào.
***
Kỳ nghỉ lễ cũng đến rất nhanh, vừa hết giờ học, Thanh Ti đã thúc giục cô: “Cô Tiểu Vương, mau đi thôi. Chú Trần nhất định đang đợi cô bên ngoài, chúng ta còn phải đến nhà ga tàu nữa.”
Vương Thu Vũ mỉm cười nói: “Không vội, không vội, vẫn còn hai tiếng nữa mà, không sao đâu.”
Cô nắm tay Thanh Ti đi ra khỏi trường học, quả nhiên nhìn thấy Trần Phong đang đứng đợi ngoài cổng. Hôm nay anh không mặc đồng phục mà mặc quần áo bình thường. Thường ngày vẫn quen nhìn anh mặc quân phục nên hôm nay Vương Thu Vũ cảm thấy có chút lạ lẫm.
Thanh Ti mỉm cười hỏi anh: “Chú Trần đợi ở đây có lâu không?”
“Không, chú cũng vừa đến thôi.” Trần Phong lấy trong túi ra bốn năm cây kẹo mút đưa cho Thanh Ti.
Thanh Ti cười híp cả mắt: “Cảm ơn chú.”
Trần Phong xoa đầu Thanh Ti, nói với Vương Thu Vũ: “Anh đã đem hành lý của em đến luôn rồi, chúng ta qua nhà ba mẹ anh một chuyến, ăn cơm, lấy quà rồi mình đi.”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Dạ.”
Có một vài giáo viên đi ngang qua, thấy Vương Thu Vũ liền hỏi: “Cô giáo Vương, ngày Quốc khánh có đi đâu chơi không?”
Vương Thu Vũ mỉm cười: “Tôi dẫn bạn trai về gặp người nhà.”
Ánh mắt của những người đó nhìn hai người trở nên mơ hồ: “Khi nào thì cô đi?”
“Chuyến tàu tối hôm nay.”
“Vậy chúng tôi đợi uống rượu mừng của cô giáo Vương nhé.”
“Vâng.”
Lần này Vương Thu Vũ không còn ngại ngùng nữa, ngược lại Trần Phong đứng bên cạnh lại có chút bối rối nhưng anh vẫn luôn giữ nụ cười trên khóe môi.
Đợi Nhạc Thính Phong đến, cô giao Thanh Ti cho cậu ấy rồi hai người họ mới rời khỏi.
Trần Phong nắm lấy tay Vương Thu Vũ, “Anh muốn gặp mẹ vợ ngay lập tức, xin ý kiến của mẹ, sau đó... chúng ta sẽ bàn bạc chuyện kết hôn.”
Vương Thu Vũ không hề giận, vẫn mỉm cười nói: “Cảm ơn cô Lý đã quan tâm, nhưng mà cô yên tâm, bạn trai tôi và ba mẹ anh ấy không hề để tâm tôi là người ở nơi khác. Chúng tôi cũng đang chuẩn bị cho việc kết hôn. Còn nữa, tôi cũng không phải chung sống với anh ấy trước hôn nhân. Tối hôm qua chúng tôi đến nhà cấp trên của anh ấy rồi trở về trễ, nên đã về nhà ba mẹ anh ấy, ba mẹ anh ấy không muốn tôi trở về một mình nên tôi đã ở đó một đêm.”
Vương Thu Vũ nói không nhanh không chậm, giọng nói dịu dàng.
Có người kinh ngạc nói: “Hả, đã gặp ba mẹ rồi sao? Vậy không phải sắp kết hôn sao?”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Vẫn còn sớm mà, nghỉ lễ Quốc Khánh lần này anh ấy sẽ cùng tôi về nhà gặp ba mẹ tôi, sau đó về lại bàn chuyện kết hô. Chúng tôi dự định năm nay sẽ tổ chức, đến lúc đó mọi người nhất định phải đến dự nhé.”
“Yên tâm, nhất định đi, nhất định đi.”
Vương Thu Vũ nói vài ba câu đã khiến cho cô Lý lúc nãy không còn lời nào để nói lại nữa. Nhưng cô Lý đó vẫn không chịu cho qua: “Vậy thì thật sự chúc mừng cô giáo Vương. Nhưng chỉ cần chưa kết hôn thì vẫn còn tồn tại biến cố. Cô vẫn nên... cẩn thận thì hơn.”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Cô Lý nói rất đúng, bạn trai tôi cũng nói như vậy. Anh ấy sợ nếu như không kết hôn sớm, e rằng sẽ xảy ra biến cố, hai chúng ta nên cố gắng định ngày sớm một chút.”
Hai người đối đầu gay gắt, người trong văn phòng đều cúi đầu xuống không nói lời nào.
***
Kỳ nghỉ lễ cũng đến rất nhanh, vừa hết giờ học, Thanh Ti đã thúc giục cô: “Cô Tiểu Vương, mau đi thôi. Chú Trần nhất định đang đợi cô bên ngoài, chúng ta còn phải đến nhà ga tàu nữa.”
Vương Thu Vũ mỉm cười nói: “Không vội, không vội, vẫn còn hai tiếng nữa mà, không sao đâu.”
Cô nắm tay Thanh Ti đi ra khỏi trường học, quả nhiên nhìn thấy Trần Phong đang đứng đợi ngoài cổng. Hôm nay anh không mặc đồng phục mà mặc quần áo bình thường. Thường ngày vẫn quen nhìn anh mặc quân phục nên hôm nay Vương Thu Vũ cảm thấy có chút lạ lẫm.
Thanh Ti mỉm cười hỏi anh: “Chú Trần đợi ở đây có lâu không?”
“Không, chú cũng vừa đến thôi.” Trần Phong lấy trong túi ra bốn năm cây kẹo mút đưa cho Thanh Ti.
Thanh Ti cười híp cả mắt: “Cảm ơn chú.”
Trần Phong xoa đầu Thanh Ti, nói với Vương Thu Vũ: “Anh đã đem hành lý của em đến luôn rồi, chúng ta qua nhà ba mẹ anh một chuyến, ăn cơm, lấy quà rồi mình đi.”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Dạ.”
Có một vài giáo viên đi ngang qua, thấy Vương Thu Vũ liền hỏi: “Cô giáo Vương, ngày Quốc khánh có đi đâu chơi không?”
Vương Thu Vũ mỉm cười: “Tôi dẫn bạn trai về gặp người nhà.”
Ánh mắt của những người đó nhìn hai người trở nên mơ hồ: “Khi nào thì cô đi?”
“Chuyến tàu tối hôm nay.”
“Vậy chúng tôi đợi uống rượu mừng của cô giáo Vương nhé.”
“Vâng.”
Lần này Vương Thu Vũ không còn ngại ngùng nữa, ngược lại Trần Phong đứng bên cạnh lại có chút bối rối nhưng anh vẫn luôn giữ nụ cười trên khóe môi.
Đợi Nhạc Thính Phong đến, cô giao Thanh Ti cho cậu ấy rồi hai người họ mới rời khỏi.
Trần Phong nắm lấy tay Vương Thu Vũ, “Anh muốn gặp mẹ vợ ngay lập tức, xin ý kiến của mẹ, sau đó... chúng ta sẽ bàn bạc chuyện kết hôn.”
/2416
|