Còn có thể như vậy sao?
Trần Phong dùng một chân đá một tên có ý đồ trèo ra một phát trở lại. Tiếp tục nói: “Đúng… bọn chúng đã bị tôi và chiến hữu của mình chế ngự rồi. Các anh hãy đến đây đưa người đi.”
“Vậy cũng được sao?” Chiến hữu của Trần Phong không nhịn được cười hỏi.
“Tôi cũng đâu có nói sai, bọn chúng chạy đến nhà tôi đòi tiền, còn không phải là cướp sao?”
Ba người kia đồng loạt gật đầu, đợi đến khi cảnh sát đến, hỏi chuyện, bọn họ chỉ cần nói, đám người đó gõ cửa rồi xông vào như một đám thổ phỉ, vào nhà thì bắt đầu đập phá. Bọn họ không còn cách nào khác, đành phải đánh trả.
Lúc người nhà Lý Văn Văn đập cửa, Vương Thu Vũ đã thức dậy rồi. Lúc đó cô vô thức muốn bước ra ngoài, nhưng nhớ lại lời dặn dò của Trần Phong, cô đành kìm nén lại. Nếu cô đi ra, Trần Phong phải lo bảo vệ cô, thật sự sẽ phân tâm, mà cô lại không giúp được gì.
Vương Thu Vũ đứng áp tai vào cửa, lo lắng chờ đợi. Cô sợ Trần Phong sẽ bị thương, nhưng may mắn là những tiếng kêu thảm thiết mà cô nghe được không phải là của anh. Đợi đến khi trận đánh nhau bên ngoài đã dừng lại, nghe thấy tiếng Trần Phong báo cảnh sát, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đập cửa từ bên trong: “Anh Phong, em có thể ra ngoài được chưa?”
Trần Phong nhìn xuống đám người dưới đất, trên mặt những kẻ này toàn là máu me, e rằng sẽ dọa Vương Thu Vũ hoảng sợ, anh nói: “Tiểu Thu, em đừng ra đây. Đợi cảnh sát đến đem người đi rồi em hãy ra.”
Vương Thu Vũ vội hỏi: “Còn anh thì sao, có bị thương không?”
Trần Phong nhìn lên vết rách da trên tay mình, mỉm cười nói: “Không, anh không sao. Em đừng lo lắng, một lát nữa sẽ giải quyết xong.”
“Vậy…” Vương Thu Vũ cắn môi. “Được, vậy em nghe lời anh.”
Trên mặt Trần Phong lộ ra nụ cười dịu dàng, so với dáng vẻ hung hãn đánh nhau lúc nãy của anh, giống như hai người khác nhau. Ba người chiến hữu nháy mắt ra hiệu với anh: “Anh Trần, thật là biết yêu thương chị dâu.”
“Đợi mọi người kết hôn rồi thì sẽ biết thương vợ ngay.”
Không bao lâu sau, cảnh sát đã đến, hàng xóm xung quanh cũng đến, trong đó có cả vợ chồng cô Tôn.
Cảnh sát nhìn thấy nhóm người Trần Phong mặc quân phục nên nói chuyện với họ rất khách sáo: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Trần Phong nói: “Hôm nay tôi mời chiến hữu đến ăn cơm. Bọn họ đột nhiên đến, đập cửa đòi vào, sau đó đập phá đồ đạc trong nhà. Chúng tôi đành phải phản kháng lại thôi.”
Trần Phong dùng một chân đá một tên có ý đồ trèo ra một phát trở lại. Tiếp tục nói: “Đúng… bọn chúng đã bị tôi và chiến hữu của mình chế ngự rồi. Các anh hãy đến đây đưa người đi.”
“Vậy cũng được sao?” Chiến hữu của Trần Phong không nhịn được cười hỏi.
“Tôi cũng đâu có nói sai, bọn chúng chạy đến nhà tôi đòi tiền, còn không phải là cướp sao?”
Ba người kia đồng loạt gật đầu, đợi đến khi cảnh sát đến, hỏi chuyện, bọn họ chỉ cần nói, đám người đó gõ cửa rồi xông vào như một đám thổ phỉ, vào nhà thì bắt đầu đập phá. Bọn họ không còn cách nào khác, đành phải đánh trả.
Lúc người nhà Lý Văn Văn đập cửa, Vương Thu Vũ đã thức dậy rồi. Lúc đó cô vô thức muốn bước ra ngoài, nhưng nhớ lại lời dặn dò của Trần Phong, cô đành kìm nén lại. Nếu cô đi ra, Trần Phong phải lo bảo vệ cô, thật sự sẽ phân tâm, mà cô lại không giúp được gì.
Vương Thu Vũ đứng áp tai vào cửa, lo lắng chờ đợi. Cô sợ Trần Phong sẽ bị thương, nhưng may mắn là những tiếng kêu thảm thiết mà cô nghe được không phải là của anh. Đợi đến khi trận đánh nhau bên ngoài đã dừng lại, nghe thấy tiếng Trần Phong báo cảnh sát, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đập cửa từ bên trong: “Anh Phong, em có thể ra ngoài được chưa?”
Trần Phong nhìn xuống đám người dưới đất, trên mặt những kẻ này toàn là máu me, e rằng sẽ dọa Vương Thu Vũ hoảng sợ, anh nói: “Tiểu Thu, em đừng ra đây. Đợi cảnh sát đến đem người đi rồi em hãy ra.”
Vương Thu Vũ vội hỏi: “Còn anh thì sao, có bị thương không?”
Trần Phong nhìn lên vết rách da trên tay mình, mỉm cười nói: “Không, anh không sao. Em đừng lo lắng, một lát nữa sẽ giải quyết xong.”
“Vậy…” Vương Thu Vũ cắn môi. “Được, vậy em nghe lời anh.”
Trên mặt Trần Phong lộ ra nụ cười dịu dàng, so với dáng vẻ hung hãn đánh nhau lúc nãy của anh, giống như hai người khác nhau. Ba người chiến hữu nháy mắt ra hiệu với anh: “Anh Trần, thật là biết yêu thương chị dâu.”
“Đợi mọi người kết hôn rồi thì sẽ biết thương vợ ngay.”
Không bao lâu sau, cảnh sát đã đến, hàng xóm xung quanh cũng đến, trong đó có cả vợ chồng cô Tôn.
Cảnh sát nhìn thấy nhóm người Trần Phong mặc quân phục nên nói chuyện với họ rất khách sáo: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Trần Phong nói: “Hôm nay tôi mời chiến hữu đến ăn cơm. Bọn họ đột nhiên đến, đập cửa đòi vào, sau đó đập phá đồ đạc trong nhà. Chúng tôi đành phải phản kháng lại thôi.”
/2416
|