“Được, vậy con mang bát đũa dọn ra bàn nhé.” Mẹ Trần cũng không khách sáo với cô nữa.
Vương Thu Vũ vui vẻ mang bát đũa ra ngoài, cô không thích ba mẹ Trần Phong đối xử quá tốt với cô, chuyện đó khiến cô cảm thấy họ đang khách sáo, coi cô như người ngoài. Cô vẫn thích cảm giác tùy ý một ít, điều ấy khiến cô cảm thấy tự nhiên hơn.
Ba mẹ Trần Phong nhanh chóng đưa món ăn cuối cùng lên bàn, bàn ăn tràn ngập các món ăn khiến Vương Thu Vũ thụ sủng nhược kinh, lại cảm thấy vô cùng băn khoăn khi để hai người lớn tuổi như vậy bận rộn vì mình.
“Bác trai, bác gái làm nhiều đồ ăn thế này hẳn là đã phải bận rộn cả một buổi chiều. Thật ra hai bác cũng không cần bày vẽ như thế. Hai bác cho cháu ăn bữa cơm rau dưa bình thường là tốt rồi, như thế này thật sự là nhiều quá.”
Mẹ Trần cười nói: “Hai bác đang vui vẻ vì cuối cùng Trần Phong cũng tìm được hạnh phúc, tảng đá đè nặng trong lòng hai bác cũng được thả xuống rồi”
Trần Phong cười cười, từ khi anh chịu chuyển sang bên hậu cần, ba mẹ một mực lo lắng vì anh, trong lòng Trần Phong cảm thấy rất áy náy. Anh nói: “Ba mẹ, để ba mẹ phải phiền lòng như vậy, là con không tốt.”
“Thằng bé ngốc này, chúng ta là ba mẹ con, không quan tâm con thì quan tâm ai... Được rồi, đừng nói nữa, mau ăn cơm thôi.”
“Bác trai nấu ăn ngon quá, anh Trần Phong nói các món này đều do bác làm cả.”
Mẹ Trần gắp cho cô miếng rau, để cô ăn nhiều hơn một chút: “Về sau con cứ thường xuyên đến đây, để bác trai của con hàng ngày nấu cho con ăn. Không thì chi bằng con chuyển đến đây ở đi. Con xem, sáng sớm con đã đi làm, về nhà còn phải tự mình nấu cơm, lại còn phải chấm bài, chữa bài tập, làm sao có thời gian nữa chứ?”
Vương Thu Vũ đỏ mặt, không biết phải nói gì. Chưa kết hôn mà đã đến ở nhà ba mẹ chồng tương lai, còn khiến hai bác đã có tuổi phải chăm sóc cô như vậy thì thật sự cô không còn mặt mũi gặp người khác nữa đâu.
Cô nhỏ giọng nói: “Cháu... Cháu... Làm sao cháu có thể làm vậy được ạ. Chúng cháu còn chưa kết hôn, vậy mà lại, lại để bác và bác trai chăm sóc cháu. Cho dù có tới, vậy cũng phải là cháu chăm sóc cho hai bác mới đúng.”
Trần Phong cười nói: “Mẹ, mẹ đừng làm khó Tiểu Thu, cô ấy không phải loại con gái như vậy. Nếu cô ấy ở đây để một ngày ba mẹ chăm sóc, nấu nướng cả ba bữa cơm thì xem chừng ngay cả cơm cô ấy cũng ăn không nổi đó.”
Ba mẹ Trần Phong mặc dù tiếc nuối, nhưng thấy thái độ của Vương Thu Vũ như vậy thì họ lại càng vui mừng. Cô gái này là một người biết tôn kính trưởng bối, cho nên mới không đồng ý với đề nghị của họ, không muốn để trưởng bối phải chăm sóc cho mình.
Không nói chuyện này nữa, Trần mẫu bèn hỏi một câu: “Đúng rồi, bà Lý không đi tìm con nữa chứ?”
Trần Phong nhìn Vương Thu Vũ. Tuy anh cảm thấy việc nói chuyện về bà Lý và Lý Văn Văn trong bữa cơm thế này không tốt cho lắm, nhưng do dự một lúc rồi anh vẫn nói.
Nghe anh nói xong, mẹ Trần Phong liền tức giận đến mức đập mạnh lên bàn một cái: “Đúng là khinh người quá đáng mà!”
Ba Trần Phong đang uống rượu cũng dừng lại, đặt mạnh chén rượu lên bàn: “Họ nghĩ nhà chúng ta dễ bắt nạt hả? “
Con của ông là một đấng anh hùng đường đường chính chính, đâu phải thứ rách nát không ai thèm chứ!
Cả nhà bà Lý này đúng là không biết hổ thẹn, vậy mà còn đi tính kế người khác.
Trần Phong trấn an ba mẹ: “Ba mẹ, hai người đừng nóng giận. Chuyện này không phải là đã không thực hiện được rồi còn gì? Cô ta muốn con ra ngoài ăn cơm với cô ta, nhưng con căn bản không thèm để ý đến. Về sau chắc hẳn bọn họ cũng không còn mặt mũi tiếp tục dây dưa.”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Bác trai, bác gái, hai bác đừng tức giận, căn bản anh Trần Phong sẽ không mắc mưu của bọn họ.”
Mẹ Trần càng thêm vừa lòng với Vương Thu Vũ: “May mà có Tiểu Vương, bằng không bọn họ đã có thể dùng trăm ngàn kế để tính kế Trần Phong rồi.”
Vương Thu Vũ vui vẻ mang bát đũa ra ngoài, cô không thích ba mẹ Trần Phong đối xử quá tốt với cô, chuyện đó khiến cô cảm thấy họ đang khách sáo, coi cô như người ngoài. Cô vẫn thích cảm giác tùy ý một ít, điều ấy khiến cô cảm thấy tự nhiên hơn.
Ba mẹ Trần Phong nhanh chóng đưa món ăn cuối cùng lên bàn, bàn ăn tràn ngập các món ăn khiến Vương Thu Vũ thụ sủng nhược kinh, lại cảm thấy vô cùng băn khoăn khi để hai người lớn tuổi như vậy bận rộn vì mình.
“Bác trai, bác gái làm nhiều đồ ăn thế này hẳn là đã phải bận rộn cả một buổi chiều. Thật ra hai bác cũng không cần bày vẽ như thế. Hai bác cho cháu ăn bữa cơm rau dưa bình thường là tốt rồi, như thế này thật sự là nhiều quá.”
Mẹ Trần cười nói: “Hai bác đang vui vẻ vì cuối cùng Trần Phong cũng tìm được hạnh phúc, tảng đá đè nặng trong lòng hai bác cũng được thả xuống rồi”
Trần Phong cười cười, từ khi anh chịu chuyển sang bên hậu cần, ba mẹ một mực lo lắng vì anh, trong lòng Trần Phong cảm thấy rất áy náy. Anh nói: “Ba mẹ, để ba mẹ phải phiền lòng như vậy, là con không tốt.”
“Thằng bé ngốc này, chúng ta là ba mẹ con, không quan tâm con thì quan tâm ai... Được rồi, đừng nói nữa, mau ăn cơm thôi.”
“Bác trai nấu ăn ngon quá, anh Trần Phong nói các món này đều do bác làm cả.”
Mẹ Trần gắp cho cô miếng rau, để cô ăn nhiều hơn một chút: “Về sau con cứ thường xuyên đến đây, để bác trai của con hàng ngày nấu cho con ăn. Không thì chi bằng con chuyển đến đây ở đi. Con xem, sáng sớm con đã đi làm, về nhà còn phải tự mình nấu cơm, lại còn phải chấm bài, chữa bài tập, làm sao có thời gian nữa chứ?”
Vương Thu Vũ đỏ mặt, không biết phải nói gì. Chưa kết hôn mà đã đến ở nhà ba mẹ chồng tương lai, còn khiến hai bác đã có tuổi phải chăm sóc cô như vậy thì thật sự cô không còn mặt mũi gặp người khác nữa đâu.
Cô nhỏ giọng nói: “Cháu... Cháu... Làm sao cháu có thể làm vậy được ạ. Chúng cháu còn chưa kết hôn, vậy mà lại, lại để bác và bác trai chăm sóc cháu. Cho dù có tới, vậy cũng phải là cháu chăm sóc cho hai bác mới đúng.”
Trần Phong cười nói: “Mẹ, mẹ đừng làm khó Tiểu Thu, cô ấy không phải loại con gái như vậy. Nếu cô ấy ở đây để một ngày ba mẹ chăm sóc, nấu nướng cả ba bữa cơm thì xem chừng ngay cả cơm cô ấy cũng ăn không nổi đó.”
Ba mẹ Trần Phong mặc dù tiếc nuối, nhưng thấy thái độ của Vương Thu Vũ như vậy thì họ lại càng vui mừng. Cô gái này là một người biết tôn kính trưởng bối, cho nên mới không đồng ý với đề nghị của họ, không muốn để trưởng bối phải chăm sóc cho mình.
Không nói chuyện này nữa, Trần mẫu bèn hỏi một câu: “Đúng rồi, bà Lý không đi tìm con nữa chứ?”
Trần Phong nhìn Vương Thu Vũ. Tuy anh cảm thấy việc nói chuyện về bà Lý và Lý Văn Văn trong bữa cơm thế này không tốt cho lắm, nhưng do dự một lúc rồi anh vẫn nói.
Nghe anh nói xong, mẹ Trần Phong liền tức giận đến mức đập mạnh lên bàn một cái: “Đúng là khinh người quá đáng mà!”
Ba Trần Phong đang uống rượu cũng dừng lại, đặt mạnh chén rượu lên bàn: “Họ nghĩ nhà chúng ta dễ bắt nạt hả? “
Con của ông là một đấng anh hùng đường đường chính chính, đâu phải thứ rách nát không ai thèm chứ!
Cả nhà bà Lý này đúng là không biết hổ thẹn, vậy mà còn đi tính kế người khác.
Trần Phong trấn an ba mẹ: “Ba mẹ, hai người đừng nóng giận. Chuyện này không phải là đã không thực hiện được rồi còn gì? Cô ta muốn con ra ngoài ăn cơm với cô ta, nhưng con căn bản không thèm để ý đến. Về sau chắc hẳn bọn họ cũng không còn mặt mũi tiếp tục dây dưa.”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Bác trai, bác gái, hai bác đừng tức giận, căn bản anh Trần Phong sẽ không mắc mưu của bọn họ.”
Mẹ Trần càng thêm vừa lòng với Vương Thu Vũ: “May mà có Tiểu Vương, bằng không bọn họ đã có thể dùng trăm ngàn kế để tính kế Trần Phong rồi.”
/2416
|