“Trần Phong hay tới đây lắm, tối qua hai người bọn nó còn nắm tay nhau đi ra, lúc gặp tôi còn nói là sắp kết hôn rồi kia.”
Vẻ mặt ba Trần kinh hỉ nhìn sang bạn già của mình, sau đó vội hỏi: “Những gì ông nói đều là thật ư? Phong Tử nhà chúng tôi có bạn gái thật sao?”
“Làm sao mà giả được chứ? Chính miệng Trần Phong thừa nhận thế mà, có thể Trần Phong không nhớ ra phải nói với ông bà thôi.”
Cúp điện thoại, ba Trần vội kể với bạn già của mình chuyện này, hai người vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
“Chuyện lớn như vậy sao Phong Tử lại không nói cho chúng ta biết nhỉ, ông xem… ông xem liệu có phải cô gái kia có…”
Ba Trần lắc đầu: “Không đâu, con trai chúng ta không phải loại người như vậy. Nếu cô gái kia là người không đứng đắn thì nó sẽ không để ý đến cô ta đâu.”
“Vậy chúng ta gọi điện hỏi Phong Tử xem sao đi ông.”
Ba Trần cầm điện thoại, do dự một chút: “Thôi quên đi, chúng ta đừng gọi, hai ta cứ trực tiếp qua đó xem xem cô gái đó là người thế nào thì hơn.”
“Được, chúng ta đi xem sao.”
Bọn họ vô cùng sốt ruột, không ngồi tàu điện ngầm mà trực tiếp gọi xe taxi tới đó. Đến tiểu khu, gặp lại một người hàng xóm cũ. Người đó vừa nhìn thấy ông bà đã chúc mừng, hỏi xem có phải hai ông bà tới thăm con dâu tương lai không. Hai ông bà không nói gì, chỉ cười hàm hồ qua loa cho có lệ. Nhưng đi chưa được bao lâu đã bị ngăn lại.
“Ái chà, ba mẹ của Phong Tử, ông bà tới rồi à. Nếu ông bà mà không tới thì con trai ông bà bị người ta bắt cóc luôn rồi cũng nên.” Từ sáng sớm, bà Lý đã bắt đầu chờ. Bà đoán rằng ba mẹ Trần Phong kiểu gì cũng sẽ tới một chuyến, tối qua có nhiều hàng xóm thấy cảnh kia, nhất định sẽ có người gọi điện cho ba mẹ Trần Phong.
Nụ cười trền mặt bà Trần có chút miễn cưỡng: “Bà Lý nói lời này là thế nào? Con trai tôi sao lại bị ai bắt cóc được chứ.”
Bà Lý nhìn bốn phía rồi thần thần bí bí nói với ông bà: “Tôi nói cho hai người biết, tôi không phải người hay nói đùa, giờ người đang ở trong nhà ông bà… Ôi, cô ta thật sự là loại… Tôi cũng không có mặt mũi nào mà nói luôn…”
Nói xong còn giả bộ phe phẩy quạt quạt, làm bộ như không thể nhìn nổi, giống như Vương Thu Vũ đã làm ra chuyện gì xấu hổ khiến bà ta không thèm nói ra.
Sắc mặt ba mẹ Trần Phong biến đổi, bọn họ đương nhiên không quá tin tưởng vào những lời của bà Lý, nhưng mà… Con trai bọn họ có bạn gái, chuyện lớn như vậy mà nó lại không nói cho bọn họ biết, điều này khiến ông bà không khỏi nghĩ nhiều.
Bà Trần nói: “Bà Lý, con trai tôi là người thế nào tôi biết. Cô gái mà thằng bé chọn nhất định sẽ không kém đâu.”
“Sao lại không kém, mẹ Phong Tử à, chị ngàn vạn lần đừng trách tôi lắm chuyện, tôi cũng vì nghĩ tốt cho Phong Tử nhà các người thôi. Cô gái mà thằng bé tìm được thật sự là một đứa chẳng ra gì, tự nhiên tuỳ tiện đến ở nhà người khác. Trần Phong mấy ngày nay luôn luôn mang đồ đến cho cô ta. Ông bà nói xem, nếu là một cô gái tử tế, làm sao có thể chiếm tiện nghi của người khác như thế được? Còn không phải là loại con gái từ nơi quê mùa tới đây, thấy Trần Phong thành thật phúc hậu dễ bắt nạt nên mới dính lấy sao? Trần Phong nhà ông bà bị cô ta mê hoặc rồi!”
Mẹ Trần Phong nghe lời này thì thấy không thoải mái chút nào, sắc mặt bà khó coi, nói: “Con trai tôi không nhọc bà Lý phải lo lắng!”
Vẻ mặt ba Trần kinh hỉ nhìn sang bạn già của mình, sau đó vội hỏi: “Những gì ông nói đều là thật ư? Phong Tử nhà chúng tôi có bạn gái thật sao?”
“Làm sao mà giả được chứ? Chính miệng Trần Phong thừa nhận thế mà, có thể Trần Phong không nhớ ra phải nói với ông bà thôi.”
Cúp điện thoại, ba Trần vội kể với bạn già của mình chuyện này, hai người vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
“Chuyện lớn như vậy sao Phong Tử lại không nói cho chúng ta biết nhỉ, ông xem… ông xem liệu có phải cô gái kia có…”
Ba Trần lắc đầu: “Không đâu, con trai chúng ta không phải loại người như vậy. Nếu cô gái kia là người không đứng đắn thì nó sẽ không để ý đến cô ta đâu.”
“Vậy chúng ta gọi điện hỏi Phong Tử xem sao đi ông.”
Ba Trần cầm điện thoại, do dự một chút: “Thôi quên đi, chúng ta đừng gọi, hai ta cứ trực tiếp qua đó xem xem cô gái đó là người thế nào thì hơn.”
“Được, chúng ta đi xem sao.”
Bọn họ vô cùng sốt ruột, không ngồi tàu điện ngầm mà trực tiếp gọi xe taxi tới đó. Đến tiểu khu, gặp lại một người hàng xóm cũ. Người đó vừa nhìn thấy ông bà đã chúc mừng, hỏi xem có phải hai ông bà tới thăm con dâu tương lai không. Hai ông bà không nói gì, chỉ cười hàm hồ qua loa cho có lệ. Nhưng đi chưa được bao lâu đã bị ngăn lại.
“Ái chà, ba mẹ của Phong Tử, ông bà tới rồi à. Nếu ông bà mà không tới thì con trai ông bà bị người ta bắt cóc luôn rồi cũng nên.” Từ sáng sớm, bà Lý đã bắt đầu chờ. Bà đoán rằng ba mẹ Trần Phong kiểu gì cũng sẽ tới một chuyến, tối qua có nhiều hàng xóm thấy cảnh kia, nhất định sẽ có người gọi điện cho ba mẹ Trần Phong.
Nụ cười trền mặt bà Trần có chút miễn cưỡng: “Bà Lý nói lời này là thế nào? Con trai tôi sao lại bị ai bắt cóc được chứ.”
Bà Lý nhìn bốn phía rồi thần thần bí bí nói với ông bà: “Tôi nói cho hai người biết, tôi không phải người hay nói đùa, giờ người đang ở trong nhà ông bà… Ôi, cô ta thật sự là loại… Tôi cũng không có mặt mũi nào mà nói luôn…”
Nói xong còn giả bộ phe phẩy quạt quạt, làm bộ như không thể nhìn nổi, giống như Vương Thu Vũ đã làm ra chuyện gì xấu hổ khiến bà ta không thèm nói ra.
Sắc mặt ba mẹ Trần Phong biến đổi, bọn họ đương nhiên không quá tin tưởng vào những lời của bà Lý, nhưng mà… Con trai bọn họ có bạn gái, chuyện lớn như vậy mà nó lại không nói cho bọn họ biết, điều này khiến ông bà không khỏi nghĩ nhiều.
Bà Trần nói: “Bà Lý, con trai tôi là người thế nào tôi biết. Cô gái mà thằng bé chọn nhất định sẽ không kém đâu.”
“Sao lại không kém, mẹ Phong Tử à, chị ngàn vạn lần đừng trách tôi lắm chuyện, tôi cũng vì nghĩ tốt cho Phong Tử nhà các người thôi. Cô gái mà thằng bé tìm được thật sự là một đứa chẳng ra gì, tự nhiên tuỳ tiện đến ở nhà người khác. Trần Phong mấy ngày nay luôn luôn mang đồ đến cho cô ta. Ông bà nói xem, nếu là một cô gái tử tế, làm sao có thể chiếm tiện nghi của người khác như thế được? Còn không phải là loại con gái từ nơi quê mùa tới đây, thấy Trần Phong thành thật phúc hậu dễ bắt nạt nên mới dính lấy sao? Trần Phong nhà ông bà bị cô ta mê hoặc rồi!”
Mẹ Trần Phong nghe lời này thì thấy không thoải mái chút nào, sắc mặt bà khó coi, nói: “Con trai tôi không nhọc bà Lý phải lo lắng!”
/2416
|