Hai người nghiêng nghiêng ngả ngả mới ăn xong bữa cơm chiều. Ăn cơm xong, Trần Phong đi rửa bát, nói thế nào cũng không cho Vương Thu Vũ động vào.
Anh rửa bát xong, thấy Vương Thu Vũ đang quét nhà, vội chạy ra: “Để anh để anh, em nấu cơm vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi đi…”
Vương Thu Vũ vừa ấm lòng lại vừa bất đắc dĩ: “Vừa mới ăn cơm xong mà, em muốn vận động một chút thôi.” Cô rất vui khi được anh quan tâm, nhưng cô lại sợ rằng nếu anh quá thương yêu chiều chuộng mình thì mình sẽ biết thành một người không biết làm bất cứ việc gì nữa.
“Vậy em chờ một lát, để anh quét nhà xong rồi chúng ta ra ngoài đi dạo.”
“Vâng.” Vương Thu Vũ ngẫm lại rồi gật đầu.
Đợi thêm một lát nữa không còn việc gì làm, hai người ngồi trong phòng với nhau, Trần Phong nhất định sẽ muốn làm chuyện kia… Tốt nhất là cứ ra ngoài đi dạo thì hơn!
Trần Phong quét xong, cất gọn chổi quét nhà, lại quét dọn rồi xách túi rác trong bếp ra: “Đi thôi, chúng ta đi bỏ rác nhé em.”
Vương Thu Vũ gật đầu, lúc xuống dưới lầu, tay trái Trần Phong xách túi rác, tay phải nắm chặt tay Vương Thu Vũ không rời. Bàn tay Trần Phong rất lớn, có rất nhiều vết chai cứng, không hề thoải mái chút nào nhưng lại rất ấm áp, cũng rất an tâm. Hai người nắm tay nhau, đi bỏ rác xong lại dạo một vòng ở xung quanh tiểu khu, trên đường đi cũng gặp phải mấy người quen biết Trần Phong, khi nhìn thấy bọn họ thì ánh mắt mấy người đó lúc nào cũng có vẻ mờ ám. Trần Phong cũng không hề khách khí, gặp ai cũng giới thiệu đây là vợ chưa cưới của tôi.
Khi không có ai, Vương Thu Vũ cào cào vào lòng bàn tay Trần Phong, nói: “Bây giờ phỏng chừng không đến bình minh, tất cả mọi người trong tiểu khu sẽ đều biết đến quan hệ của chúng ta.”
Trần Phong nhân lúc xung quanh không có ai, cúi đầu hôn lên má Vương Thu Vũ: “Đúng lúc mà, anh còn ước gì mọi chuyện phải nhanh hơn ấy chứ.”
Anh có vợ chưa cưới, nên anh muốn cho tất cả những người đang âm mưu giới thiệu đối tượng cho anh hết hy vọng, hơn nữa, còn những kẻ nhìn Vương Thu Vũ với ánh mắt khinh thường cũng phải hết hy vọng.
Đi một vòng, rất nhanh đã đến 10h đêm, Trần Phong đưa Vương Thu Vũ về nhà. Giờ này là anh phải đi rồi, nhưng đêm nay, nói thế nào đi chăng nữa, Trần Phong cũng không muốn đi, anh cọ cọ, lôi lôi kéo kéo tay Vương Thu Vũ: “Tiểu Thu à…”
Vương Thu Vũ cắn răng, nhỏ giọng nói: “Thế này… không thì đêm nay… anh… ngủ phòng bên cạnh được không?”
Hai mắt Trần Phong sáng lên, nhưng lại lập tức lắc đầu: “Không được, anh vẫn nên không ở lại đây thì hơn.”
Anh không thể không nghĩ đến tình huống hiện tại của mình, ở chung một căn phòng với cô gái mà mình yêu, làm sao anh có thể chịu được chứ. Đã hứa hẹn với con gái nhà người ta thì không thể tuỳ tiện động vào cô ấy được, anh sẽ tôn trọng cô, cho đến ngày bọn họ chính thức kết hôn. Nếu Trần Phong ở lại thật thì anh cũng không dám tin tưởng vào bản thân mình. Vương Thu Vũ tin anh nhưng anh không biết là bản thân mình có thể vượt qua được sự cám dỗ này không.
Cuối cùng, Trần Phong ôm Vương Thu Vũ hôn một hồi lâu rồi mới lưu luyến rời đi.
Vương Thu Vũ dặn dò anh: “Đêm nay anh cũng đừng… đừng chờ đến khi em tắt đèn mới rời đi. Anh mau về nghỉ ngơi đi. Nếu ngày mai có thời gian, anh lại tới đây là được.”
Trần Phong không nghĩ rằng mấy chuyện mà mình làm Vương Thu Vũ đều biết cả, anh thấy vô cùng nóng mặt, cười cười: “Ừ, anh biết rồi, anh… chỉ ngốc một chút thôi, anh đi đây, em mau nghỉ ngơi đi.”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Vâng, anh lái xe cẩn thận nhé.”
Trần Phong không nhịn nổi, trước khi rời đi lại hôn thêm một cái.
Anh rửa bát xong, thấy Vương Thu Vũ đang quét nhà, vội chạy ra: “Để anh để anh, em nấu cơm vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi đi…”
Vương Thu Vũ vừa ấm lòng lại vừa bất đắc dĩ: “Vừa mới ăn cơm xong mà, em muốn vận động một chút thôi.” Cô rất vui khi được anh quan tâm, nhưng cô lại sợ rằng nếu anh quá thương yêu chiều chuộng mình thì mình sẽ biết thành một người không biết làm bất cứ việc gì nữa.
“Vậy em chờ một lát, để anh quét nhà xong rồi chúng ta ra ngoài đi dạo.”
“Vâng.” Vương Thu Vũ ngẫm lại rồi gật đầu.
Đợi thêm một lát nữa không còn việc gì làm, hai người ngồi trong phòng với nhau, Trần Phong nhất định sẽ muốn làm chuyện kia… Tốt nhất là cứ ra ngoài đi dạo thì hơn!
Trần Phong quét xong, cất gọn chổi quét nhà, lại quét dọn rồi xách túi rác trong bếp ra: “Đi thôi, chúng ta đi bỏ rác nhé em.”
Vương Thu Vũ gật đầu, lúc xuống dưới lầu, tay trái Trần Phong xách túi rác, tay phải nắm chặt tay Vương Thu Vũ không rời. Bàn tay Trần Phong rất lớn, có rất nhiều vết chai cứng, không hề thoải mái chút nào nhưng lại rất ấm áp, cũng rất an tâm. Hai người nắm tay nhau, đi bỏ rác xong lại dạo một vòng ở xung quanh tiểu khu, trên đường đi cũng gặp phải mấy người quen biết Trần Phong, khi nhìn thấy bọn họ thì ánh mắt mấy người đó lúc nào cũng có vẻ mờ ám. Trần Phong cũng không hề khách khí, gặp ai cũng giới thiệu đây là vợ chưa cưới của tôi.
Khi không có ai, Vương Thu Vũ cào cào vào lòng bàn tay Trần Phong, nói: “Bây giờ phỏng chừng không đến bình minh, tất cả mọi người trong tiểu khu sẽ đều biết đến quan hệ của chúng ta.”
Trần Phong nhân lúc xung quanh không có ai, cúi đầu hôn lên má Vương Thu Vũ: “Đúng lúc mà, anh còn ước gì mọi chuyện phải nhanh hơn ấy chứ.”
Anh có vợ chưa cưới, nên anh muốn cho tất cả những người đang âm mưu giới thiệu đối tượng cho anh hết hy vọng, hơn nữa, còn những kẻ nhìn Vương Thu Vũ với ánh mắt khinh thường cũng phải hết hy vọng.
Đi một vòng, rất nhanh đã đến 10h đêm, Trần Phong đưa Vương Thu Vũ về nhà. Giờ này là anh phải đi rồi, nhưng đêm nay, nói thế nào đi chăng nữa, Trần Phong cũng không muốn đi, anh cọ cọ, lôi lôi kéo kéo tay Vương Thu Vũ: “Tiểu Thu à…”
Vương Thu Vũ cắn răng, nhỏ giọng nói: “Thế này… không thì đêm nay… anh… ngủ phòng bên cạnh được không?”
Hai mắt Trần Phong sáng lên, nhưng lại lập tức lắc đầu: “Không được, anh vẫn nên không ở lại đây thì hơn.”
Anh không thể không nghĩ đến tình huống hiện tại của mình, ở chung một căn phòng với cô gái mà mình yêu, làm sao anh có thể chịu được chứ. Đã hứa hẹn với con gái nhà người ta thì không thể tuỳ tiện động vào cô ấy được, anh sẽ tôn trọng cô, cho đến ngày bọn họ chính thức kết hôn. Nếu Trần Phong ở lại thật thì anh cũng không dám tin tưởng vào bản thân mình. Vương Thu Vũ tin anh nhưng anh không biết là bản thân mình có thể vượt qua được sự cám dỗ này không.
Cuối cùng, Trần Phong ôm Vương Thu Vũ hôn một hồi lâu rồi mới lưu luyến rời đi.
Vương Thu Vũ dặn dò anh: “Đêm nay anh cũng đừng… đừng chờ đến khi em tắt đèn mới rời đi. Anh mau về nghỉ ngơi đi. Nếu ngày mai có thời gian, anh lại tới đây là được.”
Trần Phong không nghĩ rằng mấy chuyện mà mình làm Vương Thu Vũ đều biết cả, anh thấy vô cùng nóng mặt, cười cười: “Ừ, anh biết rồi, anh… chỉ ngốc một chút thôi, anh đi đây, em mau nghỉ ngơi đi.”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Vâng, anh lái xe cẩn thận nhé.”
Trần Phong không nhịn nổi, trước khi rời đi lại hôn thêm một cái.
/2416
|