BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 2006: Chúng Cháu Nhất Định Sẽ Gửi Thiệp Mời Cho Bà
/2416
|
Trần Phong ngắt lời bà: “Bà Lý, sau này khi chúng cháu định được ngày cưới, chúng cháu nhất định sẽ gửi thiệp mời cho bà, bà cứ yên tâm.”
Anh vừa dứt lời, sắc mặt bà Lý và cô cháu gái càng kém. Cô ta hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi, bà Lý vội gọi hai tiếng “Văn Văn”, nhưng cô gái đó càng chạy nhanh hơn.
Bà Lý nhìn Vương Thu Vũ một lát rồi mới dùng vẻ mặt không hài lòng quay sang nhìn Trần Phong: “Cháu đó... Thôi, về sau tôi lại nói với cháu...”
Nói xong, bà xoay người đi tìm cháu gái mình.
Cô giáo Tôn bĩu môi, nói với Trần Phong: “Phong Tử à, dì thật sự thích Tiểu Vương. Nếu cháu đã quyết định xây dựng gia đình với còn gái nhà người ta thì đừng có nảy ra tâm tư khác làm gì.”
“Dì Tôn, những gì dì nói cháu đều biết. Dì yên tâm, cháu là người thế nào, dì còn không biết sao? Cháu....”
Trần Phong liếc mắt nhìn Vương Thu Vũ rồi cười ngốc nghếch: “Nhiều năm như vậy rồi, cháu... chỉ thừa nhận một mình cô ấy...”
Không phải lời ngon tiếng ngọt gì, cũng không phải lời hứa hẹn gì, nhưng khi Vương Thu Vũ nghe lời này lại cảm thấy vô cùng ấm áp, vô cùng an tâm. Nhiều năm như vậy, anh ấy chỉ thừa nhận một mình cô. Từ nay cho đến tận khi nhắm mắt xuôi tay, cô cũng sẽ chỉ thừa nhận một mình anh mà thôi.
Cô giáo Tôn cười thân tình: “Đúng rồi, người như bà Lý, mặc kệ bà ấy nói gì thì nói, cháu cứ nghe rồi cho qua luôn, không cần nhớ gì cả, càng không cần phải suy nghĩ làm gì. Bà ấy thật sự nghĩ cháu mình nghiêng nước nghiêng thành như Tây Thi sao, cho rằng ai gặp cô ta cũng thích cô ta chắc? Cháu đó, đừng có nói chuyện nhiều với bà ta làm gì.”
Trần Phong gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi, dì cứ yên tâm.”
Làm sao mà anh lại không biết ý tứ của bà Lý chứ, nhưng mà cho dù anh không có Vương Thu Vũ thì anh cũng sẽ không làm bạn bè với cháu gái của bà ấy.
Sau khi lên phòng, Trần Phong vội lấy ra ít hoa quả biếu cô giáo Tôn để cô mang về. Cô giáo Tôn cũng không khách sáo với bọn họ, cầm ít đồ đó rồi về nhà.
Đóng cửa lại, rốt cuộc cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ, trong phòng liền trở nên yên tĩnh, Vương Thu Vũ thay giày, vào bếp chuẩn bị nấu cơm.
Trần Phong phụ giúp cô, anh lo lắng rằng Vương Thu Vũ sẽ nghĩ nhiều nên mới ở bên để giải thích với cô.
Nhưng đối với chuyện này, Trần Phong cũng thật sự không biết, cũng không biết liệu có phải càng nói càng dại không. Đợi Vương Thu Vũ dọn cơm ra thì anh mới bước qua, ôm lấy eo cô: “Tiểu Thu...”
Vương Thu Vũ đỏ mặt, véo cánh tay của anh: “Anh làm gì vậy, mau buông em ra, em còn đang nấu cơm đó.”
Trần Phong không buông ta, Vương Thu Vũ không phải loại con gái mình hạc xương mai, dáng người cô vô cùng cân xứng, trên người mềm mại, khi ôm cô, Trần Phong cảm thấy cả người đều thoải mái đến mức không nói thành lời. Anh đặt cằm lên bả vai của Vương Thu Vũ, phân trần với cô: “Vừa nãy ở dưới lầu, bà Lý muốn giới thiệu cháu gái của bà ấy cho anh. Trước đây nhà anh từng ở đây, anh lớn hơn cô ấy rất nhiều, tuy rằng anh có biết, nhưng không chơi chung với cô ấy bao giờ. Sau đó cô ấy lại chuyển đi cùng ba mẹ, gia đình anh cũng chuyển đi, mấy năm nay rất ít quay về nên chưa gặp lại nhau lần nào.”
Vương Thu Vũ mím môi, nhịn cười, cố ý hỏi: “Thế ư, không biết nhau sao, vừa rồi anh thấy cô ấy rồi đó, có phải rất xinh đẹp không?”
Anh vừa dứt lời, sắc mặt bà Lý và cô cháu gái càng kém. Cô ta hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi, bà Lý vội gọi hai tiếng “Văn Văn”, nhưng cô gái đó càng chạy nhanh hơn.
Bà Lý nhìn Vương Thu Vũ một lát rồi mới dùng vẻ mặt không hài lòng quay sang nhìn Trần Phong: “Cháu đó... Thôi, về sau tôi lại nói với cháu...”
Nói xong, bà xoay người đi tìm cháu gái mình.
Cô giáo Tôn bĩu môi, nói với Trần Phong: “Phong Tử à, dì thật sự thích Tiểu Vương. Nếu cháu đã quyết định xây dựng gia đình với còn gái nhà người ta thì đừng có nảy ra tâm tư khác làm gì.”
“Dì Tôn, những gì dì nói cháu đều biết. Dì yên tâm, cháu là người thế nào, dì còn không biết sao? Cháu....”
Trần Phong liếc mắt nhìn Vương Thu Vũ rồi cười ngốc nghếch: “Nhiều năm như vậy rồi, cháu... chỉ thừa nhận một mình cô ấy...”
Không phải lời ngon tiếng ngọt gì, cũng không phải lời hứa hẹn gì, nhưng khi Vương Thu Vũ nghe lời này lại cảm thấy vô cùng ấm áp, vô cùng an tâm. Nhiều năm như vậy, anh ấy chỉ thừa nhận một mình cô. Từ nay cho đến tận khi nhắm mắt xuôi tay, cô cũng sẽ chỉ thừa nhận một mình anh mà thôi.
Cô giáo Tôn cười thân tình: “Đúng rồi, người như bà Lý, mặc kệ bà ấy nói gì thì nói, cháu cứ nghe rồi cho qua luôn, không cần nhớ gì cả, càng không cần phải suy nghĩ làm gì. Bà ấy thật sự nghĩ cháu mình nghiêng nước nghiêng thành như Tây Thi sao, cho rằng ai gặp cô ta cũng thích cô ta chắc? Cháu đó, đừng có nói chuyện nhiều với bà ta làm gì.”
Trần Phong gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi, dì cứ yên tâm.”
Làm sao mà anh lại không biết ý tứ của bà Lý chứ, nhưng mà cho dù anh không có Vương Thu Vũ thì anh cũng sẽ không làm bạn bè với cháu gái của bà ấy.
Sau khi lên phòng, Trần Phong vội lấy ra ít hoa quả biếu cô giáo Tôn để cô mang về. Cô giáo Tôn cũng không khách sáo với bọn họ, cầm ít đồ đó rồi về nhà.
Đóng cửa lại, rốt cuộc cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ, trong phòng liền trở nên yên tĩnh, Vương Thu Vũ thay giày, vào bếp chuẩn bị nấu cơm.
Trần Phong phụ giúp cô, anh lo lắng rằng Vương Thu Vũ sẽ nghĩ nhiều nên mới ở bên để giải thích với cô.
Nhưng đối với chuyện này, Trần Phong cũng thật sự không biết, cũng không biết liệu có phải càng nói càng dại không. Đợi Vương Thu Vũ dọn cơm ra thì anh mới bước qua, ôm lấy eo cô: “Tiểu Thu...”
Vương Thu Vũ đỏ mặt, véo cánh tay của anh: “Anh làm gì vậy, mau buông em ra, em còn đang nấu cơm đó.”
Trần Phong không buông ta, Vương Thu Vũ không phải loại con gái mình hạc xương mai, dáng người cô vô cùng cân xứng, trên người mềm mại, khi ôm cô, Trần Phong cảm thấy cả người đều thoải mái đến mức không nói thành lời. Anh đặt cằm lên bả vai của Vương Thu Vũ, phân trần với cô: “Vừa nãy ở dưới lầu, bà Lý muốn giới thiệu cháu gái của bà ấy cho anh. Trước đây nhà anh từng ở đây, anh lớn hơn cô ấy rất nhiều, tuy rằng anh có biết, nhưng không chơi chung với cô ấy bao giờ. Sau đó cô ấy lại chuyển đi cùng ba mẹ, gia đình anh cũng chuyển đi, mấy năm nay rất ít quay về nên chưa gặp lại nhau lần nào.”
Vương Thu Vũ mím môi, nhịn cười, cố ý hỏi: “Thế ư, không biết nhau sao, vừa rồi anh thấy cô ấy rồi đó, có phải rất xinh đẹp không?”
/2416
|