Vương Thu Vũ ngẩng đầu liếc nhìn Trần Phong, cười dịu dàng: “Anh Phong rất tốt, nếu anh ấy quá hoàn mỹ làm cho mấy cô gái khác cứ bám lấy thì chẳng phải sẽ rất phiền hay sao? Lúc đó tôi sẽ vô cùng lo lắng đó!”
Vương Thu Vũ nói với giọng cảm kích: “Hơn nữa, vẫn nên cảm ơn ân tình mắt mù của cô trước đây. Nếu không phải do cô không có mắt nhìn, không để ý đến anh Phong thì tôi cũng không có cơ hội này. Thật sự phải cảm ơn cô rất nhiều.”
Chẳng phải thế sao? Người đàn ông thành thật, tốt bụng như Trần Phong, cũng may là chân anh có một chút vấn đề mới làm cho đám con gái tâm tư không thuần khiết đó bỏ cuộc.
Nếu không, nếu anh mà thập toàn thập mỹ thì sao còn tới lượt cô chứ.
Trần Phong nghĩ người dịu dàng như Vương Thu Vũ mà có thể nói được như thế thì không khỏi kinh ngạc, anh có ngốc cũng hiểu rằng cô đang bảo vệ anh.
Trước giờ luôn chỉ có Trần Phong ra mặt bảo vệ người khác, giờ cô vợ tương yếu đuối lại có thể đứng ra bảo vệ anh, khiến anh không khỏi cảm động
Cánh môi cô gái kia không khỏi run rẩy: “Cô… cô nói ai mù mắt hả?”
Vương Thu Vũ cười: “Cô chứ ai. Nếu không còn ai vào đây nữa?”
“Cô… cô…”
Vương Thu Vũ không cho cô ta có cơ hội nói chuyện: “Anh Phong là chồng chưa cưới của tôi, hai chúng tôi sắp kết hôn rồi. Lúc trước cô đã bỏ lỡ thì đừng hối tiếc nữa. Nếu cô cần bạn trai thì tìm người khác đi, nếu không tôi sẽ không khách khí như vậy nữa đâu.”
Nói xong, Vương Thu Vũ liền kéo Trần Phong đi. Đi được hai bước, Vương Thu Vũ lại cố ý nói: “Anh Phong, em hơi mệt, chân đau rồi. Chúng ta mau về thôi.”
Trần Phong tin là thật: “Đau chân à, sao em không nói với anh. Nào, để anh cõng em.”
Vương Thu Vũ lắc đầu: “Không cần đâu ạ, anh còn xách bao nhiêu đồ thế kia, chúng ta đi nhanh lên là được.”
“Sao có thể thế được. Qua đây, anh cõng em. Ngoan, mau lên đây. Hay là để anh bế em.”
Vương Thu Vũ gục đầu xuống vai Trần Phong, mặt dán vào hõm cổ anh, nhỏ giọng nói: “Anh Phong, vừa rồi em chỉ cố ý nói thế thôi, chân em không đau đâu. Hơn nữa lúc e nói không muốn mời cô ta tới đám cưới là cố ý chọc tức cô ta thôi.” Vương Thu Vũ cảm thấy nên thành thật thú nhận với Trần Phong, nếu không anh sẽ cho rằng cô là cô gái kiều tâm kế.
Cô ở bên anh thì sẽ không che giấu bất cứ điều gì. Sau này khi đã là vợ chồng cũng thế, có chuyện gì đều sẽ nói cho anh nghe.
Trần Phong đi rất vững chãi, một tay còn xách đồ, một tay nâng Vương Thu Vũ, hoàn toàn không có vẻ gì cố hết sức, cũng rất vui vẻ.
Anh kinh ngạc: “A, hóa ra em cố ý nói thế à?”
Vương Thu Vũ cắn môi vì tưởng anh không vui: “Đúng thế, em… em cố ý nói thế, có phải làm anh không vui rồi không?”
Trần Phong cười nói: “Không phải anh không vui. Vừa rồi anh nói thật, anh hoàn toàn không nghĩ sẽ mời cô ta mà.”
Vương Thu Vũ nói với giọng cảm kích: “Hơn nữa, vẫn nên cảm ơn ân tình mắt mù của cô trước đây. Nếu không phải do cô không có mắt nhìn, không để ý đến anh Phong thì tôi cũng không có cơ hội này. Thật sự phải cảm ơn cô rất nhiều.”
Chẳng phải thế sao? Người đàn ông thành thật, tốt bụng như Trần Phong, cũng may là chân anh có một chút vấn đề mới làm cho đám con gái tâm tư không thuần khiết đó bỏ cuộc.
Nếu không, nếu anh mà thập toàn thập mỹ thì sao còn tới lượt cô chứ.
Trần Phong nghĩ người dịu dàng như Vương Thu Vũ mà có thể nói được như thế thì không khỏi kinh ngạc, anh có ngốc cũng hiểu rằng cô đang bảo vệ anh.
Trước giờ luôn chỉ có Trần Phong ra mặt bảo vệ người khác, giờ cô vợ tương yếu đuối lại có thể đứng ra bảo vệ anh, khiến anh không khỏi cảm động
Cánh môi cô gái kia không khỏi run rẩy: “Cô… cô nói ai mù mắt hả?”
Vương Thu Vũ cười: “Cô chứ ai. Nếu không còn ai vào đây nữa?”
“Cô… cô…”
Vương Thu Vũ không cho cô ta có cơ hội nói chuyện: “Anh Phong là chồng chưa cưới của tôi, hai chúng tôi sắp kết hôn rồi. Lúc trước cô đã bỏ lỡ thì đừng hối tiếc nữa. Nếu cô cần bạn trai thì tìm người khác đi, nếu không tôi sẽ không khách khí như vậy nữa đâu.”
Nói xong, Vương Thu Vũ liền kéo Trần Phong đi. Đi được hai bước, Vương Thu Vũ lại cố ý nói: “Anh Phong, em hơi mệt, chân đau rồi. Chúng ta mau về thôi.”
Trần Phong tin là thật: “Đau chân à, sao em không nói với anh. Nào, để anh cõng em.”
Vương Thu Vũ lắc đầu: “Không cần đâu ạ, anh còn xách bao nhiêu đồ thế kia, chúng ta đi nhanh lên là được.”
“Sao có thể thế được. Qua đây, anh cõng em. Ngoan, mau lên đây. Hay là để anh bế em.”
Vương Thu Vũ gục đầu xuống vai Trần Phong, mặt dán vào hõm cổ anh, nhỏ giọng nói: “Anh Phong, vừa rồi em chỉ cố ý nói thế thôi, chân em không đau đâu. Hơn nữa lúc e nói không muốn mời cô ta tới đám cưới là cố ý chọc tức cô ta thôi.” Vương Thu Vũ cảm thấy nên thành thật thú nhận với Trần Phong, nếu không anh sẽ cho rằng cô là cô gái kiều tâm kế.
Cô ở bên anh thì sẽ không che giấu bất cứ điều gì. Sau này khi đã là vợ chồng cũng thế, có chuyện gì đều sẽ nói cho anh nghe.
Trần Phong đi rất vững chãi, một tay còn xách đồ, một tay nâng Vương Thu Vũ, hoàn toàn không có vẻ gì cố hết sức, cũng rất vui vẻ.
Anh kinh ngạc: “A, hóa ra em cố ý nói thế à?”
Vương Thu Vũ cắn môi vì tưởng anh không vui: “Đúng thế, em… em cố ý nói thế, có phải làm anh không vui rồi không?”
Trần Phong cười nói: “Không phải anh không vui. Vừa rồi anh nói thật, anh hoàn toàn không nghĩ sẽ mời cô ta mà.”
/2416
|