BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1996: Em Thấy Anh Không Cần Có Vợ Nữa Rồi
/2416
|
Những lo lắng trong lòng Vương Thu Vũ lập tức được Trần Phong xoa dịu, chỉ có những người làm cha mẹ tốt mới nuôi dạy được người con trai tốt như anh.
Trần Phong nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “Đúng rồi, nghỉ lễ Quốc Khánh sắp tới để anh đưa em về nhà nhé?”
“Anh… anh…” Vương Thu Vũ kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Trần Phong muốn về nhà cùng mình.
Trần Phong nghiêm túc đáp: “Anh muốn cưới con gái bảo bối nhà người ta thì không thể không về gặp mặt mẹ vợ tương lai được đúng không? Nếu muốn kết hôn thì mẹ em chính là mẹ anh, anh là con rể sao lại không về chứ, anh còn chưa cầu hôn cơ mà.”
Lúc Vương Thu Vũ còn trẻ thì ba cô đã qua đời. Một tay mẹ cô nuôi nấng ba anh em cô thành người.
Có thể tưởng tượng được có bao nhiêu gian nan, chua xót trong đó.
Anh muốn cưới cô làm vợ thì chắc chắn sẽ phải về nhà cô một chuyến, tự mình xin mẹ cô cho cưới mới được.
Hốc mắt Vương Thu Vũ đỏ lên. Cô cũng từng nghĩ rằng nếu muốn kết hôn với Trần Phong thì cô cũng phải về quê một chuyến, nhưng cô không biết anh có đồng ý không. Cô cũng đang chờ cơ hội dò hỏi ý kiến anh về việc này. Cô muốn mẹ được gặp người mà cô sẽ lấy làm chồng.
Nhưng không ngờ, cô còn chưa mở miệng thì Trần Phong đã nói ra rồi.
Không hề ghét bỏ xuất thân của cô, không cảm thấy cô không có hộ khẩu ở thủ đô mà thiếu tôn trọng cô, còn tôn trọng cả nhà cô như thế. Gặp được một người đàn ông như anh chính là may mắn nhất cuộc đời này của cô.
Vương Thu Vũ đan ngón tay vào với tay Trần Phong, gật đầu: “Vâng, được… Lâu rồi em không về nhà, em rất nhớ mẹ em, nhớ anh trai, nhớ em gái của em…”
Trần Phong siết chặt tay cô: “Lần này, nếu mẹ em đồng ý tới thành phố thì sẽ đón mọi người lên đây luôn. Nhà chúng ta đủ phòng cho mọi người ở, ba mẹ anh cũng sẽ không có ý kiến gì đâu.”
Vợ là người trong nhà, là người thân của anh, Trần Phong lại là con trai duy nhất, anh cảm thấy anh nuôi cả nhà vợ cũng chẳng có vấn đề gì hết.
Tuy rằng anh không có nhiều tiền nhưng nhà cũng có tới hai, ba căn hộ, không lo thiếu chỗ ở.
Vương Thu Vũ mỉm cười: “Mẹ em không tới đây đâu, còn ruộng đất ở quê, còn gà vịt trong nhà nữa, không thể không có ai quản được.”
“Không thể tới đây ở hẳn thì cứ ở một thời gian rồi về cũng được. Nuôi con gái lớn như thế lại phải gả cho anh, sao có thể không tới thăm chứ? Hơn nữa, hôn lễ của hai chúng ta, nhất định mọi người cũng phải tới nữa.”
Vương Thu Vũ mỉm cười, hiện giờ Trần Phong đã gọi cả mẹ vợ rồi, thế mà cô lại chẳng muốn phản bác chút nào, cô thích nghe anh gọi như thế.
Trong lòng cô đã gấp tới mức không chờ nổi muốn kết hôn với anh, sống bên anh.
Trần Phong lại hỏi: “Em nói xem, mẹ vợ có thích anh không?”
Vương Thu Vũ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Có, mẹ em sẽ rất vui mừng vì em tìm được một người chồng tốt.”
Nụ cười trên mặt Trần Phong càng thêm rạng rỡ, nếu không phải vì đang bận lái xe thì anh đã ôm lấy cô rồi.
Tới trung tâm thương mại, Trần Phong dẫn Vương Thu Vũ vào mua quần áo, liền một lúc mua cho cô rất nhiều đồ.
Vương Thu Vũ ngăn anh lại: “Anh lại mua nữa là em tức giận đấy.”
Trần Phong nhìn bảy tám cái túi trong tay, nói: “Mới mua được bao nhiêu đâu? Anh mua cho vợ anh, sao em lại tức giận chứ?”
Vương Thu Vũ bị sự vô lại của anh càng làm cho tức tới giậm chân: “Em nghĩ là anh… anh không cần có vợ nữa rồi.”
Trần Phong nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “Đúng rồi, nghỉ lễ Quốc Khánh sắp tới để anh đưa em về nhà nhé?”
“Anh… anh…” Vương Thu Vũ kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Trần Phong muốn về nhà cùng mình.
Trần Phong nghiêm túc đáp: “Anh muốn cưới con gái bảo bối nhà người ta thì không thể không về gặp mặt mẹ vợ tương lai được đúng không? Nếu muốn kết hôn thì mẹ em chính là mẹ anh, anh là con rể sao lại không về chứ, anh còn chưa cầu hôn cơ mà.”
Lúc Vương Thu Vũ còn trẻ thì ba cô đã qua đời. Một tay mẹ cô nuôi nấng ba anh em cô thành người.
Có thể tưởng tượng được có bao nhiêu gian nan, chua xót trong đó.
Anh muốn cưới cô làm vợ thì chắc chắn sẽ phải về nhà cô một chuyến, tự mình xin mẹ cô cho cưới mới được.
Hốc mắt Vương Thu Vũ đỏ lên. Cô cũng từng nghĩ rằng nếu muốn kết hôn với Trần Phong thì cô cũng phải về quê một chuyến, nhưng cô không biết anh có đồng ý không. Cô cũng đang chờ cơ hội dò hỏi ý kiến anh về việc này. Cô muốn mẹ được gặp người mà cô sẽ lấy làm chồng.
Nhưng không ngờ, cô còn chưa mở miệng thì Trần Phong đã nói ra rồi.
Không hề ghét bỏ xuất thân của cô, không cảm thấy cô không có hộ khẩu ở thủ đô mà thiếu tôn trọng cô, còn tôn trọng cả nhà cô như thế. Gặp được một người đàn ông như anh chính là may mắn nhất cuộc đời này của cô.
Vương Thu Vũ đan ngón tay vào với tay Trần Phong, gật đầu: “Vâng, được… Lâu rồi em không về nhà, em rất nhớ mẹ em, nhớ anh trai, nhớ em gái của em…”
Trần Phong siết chặt tay cô: “Lần này, nếu mẹ em đồng ý tới thành phố thì sẽ đón mọi người lên đây luôn. Nhà chúng ta đủ phòng cho mọi người ở, ba mẹ anh cũng sẽ không có ý kiến gì đâu.”
Vợ là người trong nhà, là người thân của anh, Trần Phong lại là con trai duy nhất, anh cảm thấy anh nuôi cả nhà vợ cũng chẳng có vấn đề gì hết.
Tuy rằng anh không có nhiều tiền nhưng nhà cũng có tới hai, ba căn hộ, không lo thiếu chỗ ở.
Vương Thu Vũ mỉm cười: “Mẹ em không tới đây đâu, còn ruộng đất ở quê, còn gà vịt trong nhà nữa, không thể không có ai quản được.”
“Không thể tới đây ở hẳn thì cứ ở một thời gian rồi về cũng được. Nuôi con gái lớn như thế lại phải gả cho anh, sao có thể không tới thăm chứ? Hơn nữa, hôn lễ của hai chúng ta, nhất định mọi người cũng phải tới nữa.”
Vương Thu Vũ mỉm cười, hiện giờ Trần Phong đã gọi cả mẹ vợ rồi, thế mà cô lại chẳng muốn phản bác chút nào, cô thích nghe anh gọi như thế.
Trong lòng cô đã gấp tới mức không chờ nổi muốn kết hôn với anh, sống bên anh.
Trần Phong lại hỏi: “Em nói xem, mẹ vợ có thích anh không?”
Vương Thu Vũ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Có, mẹ em sẽ rất vui mừng vì em tìm được một người chồng tốt.”
Nụ cười trên mặt Trần Phong càng thêm rạng rỡ, nếu không phải vì đang bận lái xe thì anh đã ôm lấy cô rồi.
Tới trung tâm thương mại, Trần Phong dẫn Vương Thu Vũ vào mua quần áo, liền một lúc mua cho cô rất nhiều đồ.
Vương Thu Vũ ngăn anh lại: “Anh lại mua nữa là em tức giận đấy.”
Trần Phong nhìn bảy tám cái túi trong tay, nói: “Mới mua được bao nhiêu đâu? Anh mua cho vợ anh, sao em lại tức giận chứ?”
Vương Thu Vũ bị sự vô lại của anh càng làm cho tức tới giậm chân: “Em nghĩ là anh… anh không cần có vợ nữa rồi.”
/2416
|