Vương Thu Vũ đau tới mức hít sâu một hơi: “Tôn Khải.”
Trần Phong đóng cửa xe, quay người lại, mặt đầy sát khí. Đi tới bên cạnh Tôn Khải đã đau tới sắp ngất đi rồi, anh vẫy tay gọi một cậu lính tới, bảo cậu ta bịt chặt miệng Tôn Khải đỡ để hắn hét quá dữ dội.
Tôn Khải nhìn vào mắt Trần Phong rồi liền sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Hắn muốn cầu xin tha thứ nhưng lại không nói được lời nào.
Trần Phong dùng ánh mắt giết người nhìn Tôn Khải: “Đây là mày tự tìm đường chết, đừng trách người khác.”
Sau đó, một tiếng xương gãy khô khốc vang lên. Tôn Khải đau tới run rẩy, trợn mắt rồi ngất đi.
Vương Thu Vũ ngồi ở trong xe, đến bây giờ cô vẫn chưa hết sợ hãi. Cô thấy thật may mắn vì anh đã tới kịp lúc. Nếu không có anh thì không bây giờ cô sẽ ra sao? Nếu thật sự bị Tôn Khải vấy bẩn, có lẽ cô cũng không sống nổi.
Vừa rồi, khi thấy Trần Phong từ trên xe nhảy xuống, trong đầu Vương Thu Vũ xuất hiện suy nghĩ, cho dù có xảy ra bất kì chuyện gì, cô cũng chỉ muốn sau này gắn bó với một mình anh.
Ánh mắt Vương Thu Vũ vẫn luôn nhìn theo Trần Phong. Lúc trước cô luôn ẩn nhẫn, tự kiềm chế mình vì sợ bị phát hiện ra. Hiện giờ… dù sao cũng đã thổ lộ rồi, cô sẽ không giấu giếm gì nữa, ánh mắt nhìn Trần Phong cũng tràn ngập tình yêu.
Trần Phong vốn chỉ định phế đi một bàn tay của Tôn Khải, nhưng sau khi nhìn thấy bàn tay còn lại của hắn thì lại nghĩ, lúc anh vào đã thấy hắn dùng cái tay đó túm tóc Vương Thu Vũ.
Vì thế lại giơ chân lên, phế luôn cái tay còn lại của hắn.
Xong xuôi, anh định rời đi thì cậu lính kia nhỏ giọng nói: “Sếp Trần… sếp còn chưa phế thứ kia của hắn.”
Trần Phong sửng sốt: “Thứ gì?”
Cậu lính kia nhìn xuống chỗ bên dưới của Tôn Khải: “Hôm nay hắn dám làm thế với chị dâu, nếu không phế hắn thì sau này hắn ra khỏi tù sẽ lại gây tai họa cho con gái nhà lành khác thì sao? Phải diệt trừ tận gốc.”
Trần Phong vừa nghe liền vỗ đầu một cái, anh đúng là tức giận tới hồ đồ rồi, không làm thằng này bất lực thì sau nó sẽ còn đi gây họa cho người khác.
Vì thế, chân lại giơ lên.
Giải quyết xong, sự tức giận trong lòng Trần Phong rốt cuộc cũng được trút ra hết.
Trần Phong xoay người lại liền thấy cảnh sát đã tới. Anh lên tiếng: “Đội trưởng Thụ.”
Du Dực đã dặn dò bảo cảnh sát tới muộn một chút, không được đoạt mất cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân của Trần Phong. Cảnh sát cũng cảm thấy khó xử, làm sao chúng tôi biết được lúc nào người anh em của anh cứu được người xong chứ?
Khi cảnh sát tiến vào trong, thấy một đám côn đồ đang nằm kêu rên trên đất thì thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “May là không tới sớm, nếu không…”
Nếu không sao có thể báo cáo với cục trưởng Du được chứ?
Đội trưởng đội cảnh sát tiến lên nói chuyện với Trần Phong mấy câu, tìm hiểu tình huống xong mới nói: “Ban ngày ban mặt mà dám bắt cóc người, chắc chắn không thể tha cho đám côn đồ này được.
Trần Phong đóng cửa xe, quay người lại, mặt đầy sát khí. Đi tới bên cạnh Tôn Khải đã đau tới sắp ngất đi rồi, anh vẫy tay gọi một cậu lính tới, bảo cậu ta bịt chặt miệng Tôn Khải đỡ để hắn hét quá dữ dội.
Tôn Khải nhìn vào mắt Trần Phong rồi liền sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Hắn muốn cầu xin tha thứ nhưng lại không nói được lời nào.
Trần Phong dùng ánh mắt giết người nhìn Tôn Khải: “Đây là mày tự tìm đường chết, đừng trách người khác.”
Sau đó, một tiếng xương gãy khô khốc vang lên. Tôn Khải đau tới run rẩy, trợn mắt rồi ngất đi.
Vương Thu Vũ ngồi ở trong xe, đến bây giờ cô vẫn chưa hết sợ hãi. Cô thấy thật may mắn vì anh đã tới kịp lúc. Nếu không có anh thì không bây giờ cô sẽ ra sao? Nếu thật sự bị Tôn Khải vấy bẩn, có lẽ cô cũng không sống nổi.
Vừa rồi, khi thấy Trần Phong từ trên xe nhảy xuống, trong đầu Vương Thu Vũ xuất hiện suy nghĩ, cho dù có xảy ra bất kì chuyện gì, cô cũng chỉ muốn sau này gắn bó với một mình anh.
Ánh mắt Vương Thu Vũ vẫn luôn nhìn theo Trần Phong. Lúc trước cô luôn ẩn nhẫn, tự kiềm chế mình vì sợ bị phát hiện ra. Hiện giờ… dù sao cũng đã thổ lộ rồi, cô sẽ không giấu giếm gì nữa, ánh mắt nhìn Trần Phong cũng tràn ngập tình yêu.
Trần Phong vốn chỉ định phế đi một bàn tay của Tôn Khải, nhưng sau khi nhìn thấy bàn tay còn lại của hắn thì lại nghĩ, lúc anh vào đã thấy hắn dùng cái tay đó túm tóc Vương Thu Vũ.
Vì thế lại giơ chân lên, phế luôn cái tay còn lại của hắn.
Xong xuôi, anh định rời đi thì cậu lính kia nhỏ giọng nói: “Sếp Trần… sếp còn chưa phế thứ kia của hắn.”
Trần Phong sửng sốt: “Thứ gì?”
Cậu lính kia nhìn xuống chỗ bên dưới của Tôn Khải: “Hôm nay hắn dám làm thế với chị dâu, nếu không phế hắn thì sau này hắn ra khỏi tù sẽ lại gây tai họa cho con gái nhà lành khác thì sao? Phải diệt trừ tận gốc.”
Trần Phong vừa nghe liền vỗ đầu một cái, anh đúng là tức giận tới hồ đồ rồi, không làm thằng này bất lực thì sau nó sẽ còn đi gây họa cho người khác.
Vì thế, chân lại giơ lên.
Giải quyết xong, sự tức giận trong lòng Trần Phong rốt cuộc cũng được trút ra hết.
Trần Phong xoay người lại liền thấy cảnh sát đã tới. Anh lên tiếng: “Đội trưởng Thụ.”
Du Dực đã dặn dò bảo cảnh sát tới muộn một chút, không được đoạt mất cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân của Trần Phong. Cảnh sát cũng cảm thấy khó xử, làm sao chúng tôi biết được lúc nào người anh em của anh cứu được người xong chứ?
Khi cảnh sát tiến vào trong, thấy một đám côn đồ đang nằm kêu rên trên đất thì thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “May là không tới sớm, nếu không…”
Nếu không sao có thể báo cáo với cục trưởng Du được chứ?
Đội trưởng đội cảnh sát tiến lên nói chuyện với Trần Phong mấy câu, tìm hiểu tình huống xong mới nói: “Ban ngày ban mặt mà dám bắt cóc người, chắc chắn không thể tha cho đám côn đồ này được.
/2416
|