BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1969: Ôm không muốn buông tay nữa
/2416
|
Trần Phong vội vàng hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”
Vương Thu Vũ nhẹ lắc đầu: “Không ạ, còn… còn tốt.”
Lần thứ hai được Trần Phong ôm vào lòng, cảm giác của Vương Thu Vũ còn mãnh liệt hơn lần đầu. Cô thấy mặt mình vô cùng nóng, trong lòng trào dâng sự vui vẻ. Trần Phong cố gắng không để ý tới hương thơm của người đang ở trong lòng mình nhưng cánh tay lại không tự chủ được mà càng siết chặt hơn.
Vương Thu Vũ nhẹ giọng nói: “Anh Trần Phong, em thấy hơi đau, có thể… có thể… thả lỏng tay ra được không?”
Bấy giờ Trần Phong mới phản ứng lại, vội vàng buông tay ra. Cả người cô đều đang dựa vào anh nên anh vừa buông tay ra là cô lại lập tức ngã xuống.
Cô chỉ bảo anh thả lỏng tay một chút, chứ có bảo anh buông hẳn tay ra đâu!
Cô vội vã kêu lên: “Anh Trần Phong…”
Trần Phong lập tức phản ứng lại, vội vàng túm lấy cô, trước khi Vương Thu Vũ ngã xuống đã lại ôm được cô vào lòng.
Trần Phong vội vàng hỏi: “Xin… xin lỗi, anh không cố ý đâu. Em không bị ngã vào đâu chứ?”
“Ngã… thì không ngã, nhưng mà bị anh dọa cho sợ quá!” Vương Thu Vũ nhỏ giọng nói một câu.
Trong bóng tối, mặt Trần Phong đã đỏ bừng. Anh vô cùng hối hận, tại sao vừa rồi lại… buông tay ra như vậy chứ?
Anh cẩn thận điều chỉnh tư thế ôm để Vương Thu Vũ cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cô tựa sát vào ngực anh, ngượng ngùng cười trộm. Cô càng ngày càng không khống chế được bản thân mình, cứ muốn gần gũi anh hơn một chút.
Nhưng mà cô lại sợ anh sẽ cho rằng mình là một người phụ nữ không đứng đắn.
Trong đêm tối, hai người không nhìn thấy mặt nhau. Xung quanh là một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
Vương Thu Vũ dựa vào ngực Trần Phong nên nghe rõ từng nhịp tim mạnh mẽ của anh. Cô thầm nghĩ, tim anh ấy đập nhanh quá!
Trần Phong cố gắng tìm một đề tài nói chuyện: “Khu tập thể này cũ lắm rồi nên mạch điện cũng cũ theo. Có thể là sập cầu dao. Em đừng sợ, cứ ngồi xuống đây để anh đi tìm đèn pin.”
Trần Phong rất quen thuộc với ngồi nhà này nên anh bế Vương Thu Vũ tới ghế sô pha và đặt cô ngồi xuống.
Đặt cô gái trong lòng xuống rồi, Trần Phong lại cảm thấy mất mát. Thật muốn ôm thêm một lúc nữa quá!
Vương Thu Vũ túm chặt lấy cánh tay Trần Phong, “Ôi, anh đừng đi. Anh không biết ở đâu đâu, để em đi cho.”
Trần Phong ngăn cô lại: “Em cứ nói để anh đi lấy. Em là con gái, nếu va chạm vào chỗ nào sẽ đau mất mấy ngày đấy.”
Vương Thu Vũ mừng thầm trong lòng, “Ở ngăn kéo bên trái của bàn học trong phòng ngủ ấy. Bên trong có mấy quyển sách, đèn pin ở góc trong cùng.”
Trần Phong gật đầu: “Để anh đi lấy, em ngồi đây, đừng đi lại lung tung.”
“Vâng, được ạ…” Vương Thu Vũ buông tay khỏi Trần Phong.
Dù sao nơi này cũng là nơi mà Trần Phong lớn lên nhiều năm, vì thế anh nhanh chóng tìm được đèn pin. Từ trong phòng ngủ đi ra, Trần Phong ngượng ngùng nhìn Vương Thu Vũ, “Anh ra ngoài xem có chuyện gì, chờ anh.”
Vương Thu Vũ vội vàng nói: “Anh Trần Phong, em ra ngoài với anh được không? Trong phòng tối qua, em… thấy hơi sợ.”
Giọng cô yếu ớt, trên mặt cũng ngập tràn sự nhút nhát, đôi mắt lấp loáng nước làm cho Trần Phong lập tức mềm lòng, chỉ hận không thể đáp ứng hết mọi yêu cầu của cô.
Trần Phong gật đầu: “Vậy… được, chúng ta cùng ra ngoài.”
Vương Thu Vũ nhẹ lắc đầu: “Không ạ, còn… còn tốt.”
Lần thứ hai được Trần Phong ôm vào lòng, cảm giác của Vương Thu Vũ còn mãnh liệt hơn lần đầu. Cô thấy mặt mình vô cùng nóng, trong lòng trào dâng sự vui vẻ. Trần Phong cố gắng không để ý tới hương thơm của người đang ở trong lòng mình nhưng cánh tay lại không tự chủ được mà càng siết chặt hơn.
Vương Thu Vũ nhẹ giọng nói: “Anh Trần Phong, em thấy hơi đau, có thể… có thể… thả lỏng tay ra được không?”
Bấy giờ Trần Phong mới phản ứng lại, vội vàng buông tay ra. Cả người cô đều đang dựa vào anh nên anh vừa buông tay ra là cô lại lập tức ngã xuống.
Cô chỉ bảo anh thả lỏng tay một chút, chứ có bảo anh buông hẳn tay ra đâu!
Cô vội vã kêu lên: “Anh Trần Phong…”
Trần Phong lập tức phản ứng lại, vội vàng túm lấy cô, trước khi Vương Thu Vũ ngã xuống đã lại ôm được cô vào lòng.
Trần Phong vội vàng hỏi: “Xin… xin lỗi, anh không cố ý đâu. Em không bị ngã vào đâu chứ?”
“Ngã… thì không ngã, nhưng mà bị anh dọa cho sợ quá!” Vương Thu Vũ nhỏ giọng nói một câu.
Trong bóng tối, mặt Trần Phong đã đỏ bừng. Anh vô cùng hối hận, tại sao vừa rồi lại… buông tay ra như vậy chứ?
Anh cẩn thận điều chỉnh tư thế ôm để Vương Thu Vũ cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cô tựa sát vào ngực anh, ngượng ngùng cười trộm. Cô càng ngày càng không khống chế được bản thân mình, cứ muốn gần gũi anh hơn một chút.
Nhưng mà cô lại sợ anh sẽ cho rằng mình là một người phụ nữ không đứng đắn.
Trong đêm tối, hai người không nhìn thấy mặt nhau. Xung quanh là một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
Vương Thu Vũ dựa vào ngực Trần Phong nên nghe rõ từng nhịp tim mạnh mẽ của anh. Cô thầm nghĩ, tim anh ấy đập nhanh quá!
Trần Phong cố gắng tìm một đề tài nói chuyện: “Khu tập thể này cũ lắm rồi nên mạch điện cũng cũ theo. Có thể là sập cầu dao. Em đừng sợ, cứ ngồi xuống đây để anh đi tìm đèn pin.”
Trần Phong rất quen thuộc với ngồi nhà này nên anh bế Vương Thu Vũ tới ghế sô pha và đặt cô ngồi xuống.
Đặt cô gái trong lòng xuống rồi, Trần Phong lại cảm thấy mất mát. Thật muốn ôm thêm một lúc nữa quá!
Vương Thu Vũ túm chặt lấy cánh tay Trần Phong, “Ôi, anh đừng đi. Anh không biết ở đâu đâu, để em đi cho.”
Trần Phong ngăn cô lại: “Em cứ nói để anh đi lấy. Em là con gái, nếu va chạm vào chỗ nào sẽ đau mất mấy ngày đấy.”
Vương Thu Vũ mừng thầm trong lòng, “Ở ngăn kéo bên trái của bàn học trong phòng ngủ ấy. Bên trong có mấy quyển sách, đèn pin ở góc trong cùng.”
Trần Phong gật đầu: “Để anh đi lấy, em ngồi đây, đừng đi lại lung tung.”
“Vâng, được ạ…” Vương Thu Vũ buông tay khỏi Trần Phong.
Dù sao nơi này cũng là nơi mà Trần Phong lớn lên nhiều năm, vì thế anh nhanh chóng tìm được đèn pin. Từ trong phòng ngủ đi ra, Trần Phong ngượng ngùng nhìn Vương Thu Vũ, “Anh ra ngoài xem có chuyện gì, chờ anh.”
Vương Thu Vũ vội vàng nói: “Anh Trần Phong, em ra ngoài với anh được không? Trong phòng tối qua, em… thấy hơi sợ.”
Giọng cô yếu ớt, trên mặt cũng ngập tràn sự nhút nhát, đôi mắt lấp loáng nước làm cho Trần Phong lập tức mềm lòng, chỉ hận không thể đáp ứng hết mọi yêu cầu của cô.
Trần Phong gật đầu: “Vậy… được, chúng ta cùng ra ngoài.”
/2416
|