Trần Phong ngẩng đầu nhìn cửa sổ vẫn hắt ra ánh đèn. Anh lên xe ngồi, vẫn như lần trước, chờ Vương Thu Vũ ngủ rồi mới rời đi.
Vương Thu Vũ ôm gương mặt nóng bừng, duỗi tay muốn tắt đèn, nhưng chạm vào công tắc rồi lại ngừng lại.
Cô muốn chờ… chờ thêm mười phút nữa. Chỉ mười phút nữa thôi.
Cô muốn được anh ngồi đó canh giữ lâu thêm một chút.
Có thể thấy anh, trong lòng cô liền cảm thấy vô cùng bình tĩnh và an ổn.
Vương Thu Vũ nhìn thời gian, chờ đủ 10 phút liền cắn răng, lưu luyến mà tắt đi công tắc đèn.
Cô vẫn trộm đứng bên cửa sổ, cẩn thận nhìn xuống bên dưới. Quả nhiên, không bao lâu sau, Trần Phong liền lái xe rời đi.
Anh vừa đi, Vương Thu Vũ liền lên giường đi ngủ.
Đêm hôm đó, cô ngủ rất ngon.
…
Những người quen Trần Phong đều cảm thấy được gần đây anh chàng này luôn trong tâm trạng rất tốt, lúc nói chuyện miệng lúc nào cũng ngoác ra cười tới tận mang tai. Ngay cả lãnh đạo của Trần Phong đều quan tâm hỏi han mấy câu, có phải gần đây anh có bạn gái rồi không?
Đương nhiên Trần Phong không thừa nhận, nhưng mọi người đều không tin.
Buổi tối, Trần Phong về nhà ăn cơm, ba mẹ anh không nhịn được hỏi: “Phong Tử, có phải gần đây con gặp chuyện gì vui vẻ không?”
Trần Phong vùi đầu ăn cơm, cũng không ngẩng lên: “Sao thế ạ, sao mẹ lại hỏi thế?”
Ông Trần lại cố ý hỏi: “Ba thấy con cả ngày đều vui vẻ, con được thăng chức à?”
“Không ạ!”
Bà Trần vội vàng hỏi: “Thế con… đang yêu à?”
Trần Phong tạm thời không muốn nói cho ba mẹ biết chuyện này. Chuyện lần trước đã khiến họ phải chịu đả kích rất lớn. Anh không muốn ba mẹ ôm hi vọng khi mọi chuyện chưa chắc chắn. Anh đáp: “Nhìn ba mẹ kìa, chẳng lẽ con vui vẻ thì không tốt sao?”
Không từ chối cũng không phủ nhận.
Ba mẹ Trần Phong liếc nhau, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Rõ ràng gần đây tâm tình Trần Phong rất tốt, chỉ cần là những người quen với anh đều có thể nhận ra.
Trước khi dù có chuyện vui thì cũng chưa bao giờ họ thấy con mình nở nụ cười cả ngày như thế này.
“Đúng rồi, dưới quê gửi lên một ít trứng gà, con có muốn đưa tới biếu nhà cục trưởng Du nữa không?”
Trần Phong gật đầu: “Vâng, để mai con mang qua.”
Mấy ngày nay anh cũng chưa gặp hai đứa nhóc kia, cảm thấy có chút nhớ.
Hôm sau, hai đứa trẻ tan học về tới nhà, nhìn thấy Trần Phong thì vô cùng vui vẻ.
“Chú Trần Phong, chú tới chơi ạ?”
Nhạc Thính Phong hỏi: “Lát nữa chú Trần Phong sẽ đưa bọn cháu đi học ạ?”
Trần Phong tỏ ra kinh ngạc: “Đúng thế, chút nữa chú sẽ đưa bọn cháu đi. Sao cháu biết?”
Nhạc Thính Phong cười, sao cậu không biết chứ! Nếu không phải chờ đưa hai người đi học thì sao giờ này chú ấy vẫn còn ở đây? Điều này không hề phù hợp với tác phong của chú ấy.
Không đúng, hoặc là nói, chú ấy chuẩn bị đi gặp cô giáo Vương thì đúng hơn.
Nhạc Thính Phong cười: “Chú Trần Phong, cháu hiểu chú mà. Cháu và Thanh Ti sẽ phối hợp với chú thật tốt, chú phải cố lên đó.”
Bị một thằng nhóc nhìn thấu tâm tư, mặt Trần Phong thoáng chốc đỏ bừng lên.
Ăn cơm xong, Thanh Ti ghé gương mặt nhỏ sát lại: “Hình như tâm tình của chú Trần Phong rất tốt anh nhỉ?”
Nhạc Thính Phong cười đáp: “Tất nhiên rồi. Sau này chú ấy có người để theo đuổi, tâm tình sẽ càng lúc càng tốt hơn.”
Lời này lọt vào tai Trần Phong, làm cho anh cảm thấy tay cũng chẳng biết phải để chỗ nào.
Vương Thu Vũ ôm gương mặt nóng bừng, duỗi tay muốn tắt đèn, nhưng chạm vào công tắc rồi lại ngừng lại.
Cô muốn chờ… chờ thêm mười phút nữa. Chỉ mười phút nữa thôi.
Cô muốn được anh ngồi đó canh giữ lâu thêm một chút.
Có thể thấy anh, trong lòng cô liền cảm thấy vô cùng bình tĩnh và an ổn.
Vương Thu Vũ nhìn thời gian, chờ đủ 10 phút liền cắn răng, lưu luyến mà tắt đi công tắc đèn.
Cô vẫn trộm đứng bên cửa sổ, cẩn thận nhìn xuống bên dưới. Quả nhiên, không bao lâu sau, Trần Phong liền lái xe rời đi.
Anh vừa đi, Vương Thu Vũ liền lên giường đi ngủ.
Đêm hôm đó, cô ngủ rất ngon.
…
Những người quen Trần Phong đều cảm thấy được gần đây anh chàng này luôn trong tâm trạng rất tốt, lúc nói chuyện miệng lúc nào cũng ngoác ra cười tới tận mang tai. Ngay cả lãnh đạo của Trần Phong đều quan tâm hỏi han mấy câu, có phải gần đây anh có bạn gái rồi không?
Đương nhiên Trần Phong không thừa nhận, nhưng mọi người đều không tin.
Buổi tối, Trần Phong về nhà ăn cơm, ba mẹ anh không nhịn được hỏi: “Phong Tử, có phải gần đây con gặp chuyện gì vui vẻ không?”
Trần Phong vùi đầu ăn cơm, cũng không ngẩng lên: “Sao thế ạ, sao mẹ lại hỏi thế?”
Ông Trần lại cố ý hỏi: “Ba thấy con cả ngày đều vui vẻ, con được thăng chức à?”
“Không ạ!”
Bà Trần vội vàng hỏi: “Thế con… đang yêu à?”
Trần Phong tạm thời không muốn nói cho ba mẹ biết chuyện này. Chuyện lần trước đã khiến họ phải chịu đả kích rất lớn. Anh không muốn ba mẹ ôm hi vọng khi mọi chuyện chưa chắc chắn. Anh đáp: “Nhìn ba mẹ kìa, chẳng lẽ con vui vẻ thì không tốt sao?”
Không từ chối cũng không phủ nhận.
Ba mẹ Trần Phong liếc nhau, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Rõ ràng gần đây tâm tình Trần Phong rất tốt, chỉ cần là những người quen với anh đều có thể nhận ra.
Trước khi dù có chuyện vui thì cũng chưa bao giờ họ thấy con mình nở nụ cười cả ngày như thế này.
“Đúng rồi, dưới quê gửi lên một ít trứng gà, con có muốn đưa tới biếu nhà cục trưởng Du nữa không?”
Trần Phong gật đầu: “Vâng, để mai con mang qua.”
Mấy ngày nay anh cũng chưa gặp hai đứa nhóc kia, cảm thấy có chút nhớ.
Hôm sau, hai đứa trẻ tan học về tới nhà, nhìn thấy Trần Phong thì vô cùng vui vẻ.
“Chú Trần Phong, chú tới chơi ạ?”
Nhạc Thính Phong hỏi: “Lát nữa chú Trần Phong sẽ đưa bọn cháu đi học ạ?”
Trần Phong tỏ ra kinh ngạc: “Đúng thế, chút nữa chú sẽ đưa bọn cháu đi. Sao cháu biết?”
Nhạc Thính Phong cười, sao cậu không biết chứ! Nếu không phải chờ đưa hai người đi học thì sao giờ này chú ấy vẫn còn ở đây? Điều này không hề phù hợp với tác phong của chú ấy.
Không đúng, hoặc là nói, chú ấy chuẩn bị đi gặp cô giáo Vương thì đúng hơn.
Nhạc Thính Phong cười: “Chú Trần Phong, cháu hiểu chú mà. Cháu và Thanh Ti sẽ phối hợp với chú thật tốt, chú phải cố lên đó.”
Bị một thằng nhóc nhìn thấu tâm tư, mặt Trần Phong thoáng chốc đỏ bừng lên.
Ăn cơm xong, Thanh Ti ghé gương mặt nhỏ sát lại: “Hình như tâm tình của chú Trần Phong rất tốt anh nhỉ?”
Nhạc Thính Phong cười đáp: “Tất nhiên rồi. Sau này chú ấy có người để theo đuổi, tâm tình sẽ càng lúc càng tốt hơn.”
Lời này lọt vào tai Trần Phong, làm cho anh cảm thấy tay cũng chẳng biết phải để chỗ nào.
/2416
|