BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1949: Tốt đến mức khiến cho cô không nhịn được động tâm
/2416
|
TVừa rồi đúng là Vương Thu Vũ nhìn thấy hắn. Hắn cũng thật sự định bắt cô đi, thế nhưng cuối cùng lại sợ. Dù sao kia cũng là xe gắn biển quân đội. Hắn sợ Trần Phong quay lại vừa đúng lúc gặp hắn nên hắn không dám động thủ. Dù sao năng lực của bản thân hắn thế nào, hắn là người rõ ràng nhất. Hắn tuy rằng không nhìn thấy rõ quân hàm của Trần Phong, thế nhưng theo lý mà nói, nếu chỉ là một binh sỹ bình thường thì chẳng thể nào lấy xe quân đội mà chạy khắp nơi như thế? Vậy nên Tôn Khải vừa thấy Trần Phong liền trốn.
Trên đường, Trần Phong hỏi Vương Thu Vũ: “Hay là chúng ta trước hết đi ăn cơm chiều đã?”
“Em… Được.” Vương Thu Vũ theo bản năng muốn cự tuyệt, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới Trần Phong còn chưa ăn.
“Hôm nay thật sự làm phiền anh Trần Phong. Không bằng… để em mời anh bữa cơm hôm nay. Anh đừng từ chối, nếu không, về sau… em cũng không dám tìm anh nhờ giúp nữa.”
Vương Thu Vũ nói hết mấy lời này, khẩn trương nắm chặt bàn tay. Lời này của cô kỳ thật còn có ý muốn thử. Cô tuy rằng biết bản thân có lẽ không xứng cùng với Trần Phong, chỉ là, cô nghĩ có thể làm bạn bè cũng tốt. Có thể gặp mặt thường xuyên một chút.Người ta đối với cô tốt như vậy, giúp cô tìm phòng ở, giúp cô tìm giáo viên để giúp đỡ nhau sau giờ học, lại giúp cô chuyển nhà. Gặp được người như vậy thật khó khăn mà đáng quý. Vương Thu Vũ cảm thấy bản thân có chút ích kỷ.
Vốn Trần Phong đã muốn cự tuyệt. nhưng lại nghe Vương Thu Vũ nói về sau còn tìm anh giúp đỡ, nhất thời lại cao hứng lên, gật đầu nói: “Vậy được. Bữa cơm tối nay em mời anh, về sau có cái gì cần anh hỗ trợ thì đừng khách khí. Đồ đạc trong nhà đã lâu không dùng, rất có thể bị hỏng hóc. Em cứ gọi điện cho anh, anh sẽ giúp em sửa.”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Vâng… Được ạ… Anh Trần Phong, anh thật tốt.”
Trần Phong đỏ mặt: “Anh.. thật ra anh cũng… không tốt như thế đâu…”
Vương Thu Vũ mím môi cười: “Anh muốn ăn gì?”
“Trong tiểu khu đối diện có một quán ăn nhỏ đã mở từ rất lâu, hương vị rất ngon. Trước đây gần như ngày nào anh cũng phải tới đó anh, từ khi nhập ngũ anh đã vài năm không được ăn rồi. Chúng ta đến đó ăn được không?”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Vâng ạ.”
Cô biết Trần Phong muốn ăn ở một nơi bình dân vì muốn tiết kiệm tiền cho cô. Nhưng anh vẫn nói là do bản thân anh muốn ăn. Cô không nhịn được mà cảm khái, Thanh Ti nói rất đúng, chú Trần Phong của cô bé là một người vô cùng tốt. Tốt đến mức làm cho cô không nhịn được mà muốn động tâm luôn rồi.
Đợi đến khi xe đến cửa quán ăn thì trời đã hoàn toàn tối đen.
Hai người vào quán, Trần Phong gọi một bát mì, anh nói với Vương Thu Vũ: “Tiểu Thu, em muốn ăn gì cứ gọi, món ăn của quán này không nhiều loại lắm nhưng ăn đều rất ngon.”
Vương Thu Vũ nghĩ một chút: “Em… gọi một bát mì sợi đi.”
Trên đường, Trần Phong hỏi Vương Thu Vũ: “Hay là chúng ta trước hết đi ăn cơm chiều đã?”
“Em… Được.” Vương Thu Vũ theo bản năng muốn cự tuyệt, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới Trần Phong còn chưa ăn.
“Hôm nay thật sự làm phiền anh Trần Phong. Không bằng… để em mời anh bữa cơm hôm nay. Anh đừng từ chối, nếu không, về sau… em cũng không dám tìm anh nhờ giúp nữa.”
Vương Thu Vũ nói hết mấy lời này, khẩn trương nắm chặt bàn tay. Lời này của cô kỳ thật còn có ý muốn thử. Cô tuy rằng biết bản thân có lẽ không xứng cùng với Trần Phong, chỉ là, cô nghĩ có thể làm bạn bè cũng tốt. Có thể gặp mặt thường xuyên một chút.Người ta đối với cô tốt như vậy, giúp cô tìm phòng ở, giúp cô tìm giáo viên để giúp đỡ nhau sau giờ học, lại giúp cô chuyển nhà. Gặp được người như vậy thật khó khăn mà đáng quý. Vương Thu Vũ cảm thấy bản thân có chút ích kỷ.
Vốn Trần Phong đã muốn cự tuyệt. nhưng lại nghe Vương Thu Vũ nói về sau còn tìm anh giúp đỡ, nhất thời lại cao hứng lên, gật đầu nói: “Vậy được. Bữa cơm tối nay em mời anh, về sau có cái gì cần anh hỗ trợ thì đừng khách khí. Đồ đạc trong nhà đã lâu không dùng, rất có thể bị hỏng hóc. Em cứ gọi điện cho anh, anh sẽ giúp em sửa.”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Vâng… Được ạ… Anh Trần Phong, anh thật tốt.”
Trần Phong đỏ mặt: “Anh.. thật ra anh cũng… không tốt như thế đâu…”
Vương Thu Vũ mím môi cười: “Anh muốn ăn gì?”
“Trong tiểu khu đối diện có một quán ăn nhỏ đã mở từ rất lâu, hương vị rất ngon. Trước đây gần như ngày nào anh cũng phải tới đó anh, từ khi nhập ngũ anh đã vài năm không được ăn rồi. Chúng ta đến đó ăn được không?”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Vâng ạ.”
Cô biết Trần Phong muốn ăn ở một nơi bình dân vì muốn tiết kiệm tiền cho cô. Nhưng anh vẫn nói là do bản thân anh muốn ăn. Cô không nhịn được mà cảm khái, Thanh Ti nói rất đúng, chú Trần Phong của cô bé là một người vô cùng tốt. Tốt đến mức làm cho cô không nhịn được mà muốn động tâm luôn rồi.
Đợi đến khi xe đến cửa quán ăn thì trời đã hoàn toàn tối đen.
Hai người vào quán, Trần Phong gọi một bát mì, anh nói với Vương Thu Vũ: “Tiểu Thu, em muốn ăn gì cứ gọi, món ăn của quán này không nhiều loại lắm nhưng ăn đều rất ngon.”
Vương Thu Vũ nghĩ một chút: “Em… gọi một bát mì sợi đi.”
/2416
|