Nước mắt của Thanh Ti nhanh chóng chảy ra: “Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?”
Nhạc Thính Phong liếc nhìn sắc mặt Thanh Ti, ngón tay chỉ hướng sau lưng Vương Thu Vũ chính là Trần Phong, người đang lái xe.
Thanh Ti lúc này thật thông minh, ngay lập tức hiểu ngay được ý tứ của Nhạc Thính Phong, bèn khóc nức nở: “Con không muốn cô giáo Tiểu Vương gặp chuyện không hay. Chú Trần Phong, chú cũng không có cách gì hay sao ạ? Kẻ kia thật sự rất là xấu, hắn sẽ lại ức hiếp cô giáo Tiểu Vương mất thôi …”
Trần Phong vừa muốn mở miệng, Vương Thu Vũ đã liên tục lắc đầu: “Không không, chuyện này rất phiền phức. Không được… thật sự không được! Cô không sao đâu, chỗ cô ở là tầng hầm, hắn muốn vào cũng không dễ dàng gì. Lúc đi đường, cô… cô sẽ chọn chỗ nào có nhiều người để đi, chắc hắn… hắn cũng không dám làm gì xằng bậy.”
Trần Phong lúc này đã rất muốn nói, nhưng không biết nên nói ra như thế nào.
Nhạc Thính Phong sao có thể không nhận ra Vương Thu Vũ đang thẹn thùng chứ, cậu nói: “Cô giáo Vương, cô không nên nghĩ vậy. Hắn cùng người nhà hắn là loại người gì cô hẳn biết rõ hơn cả. Nếu cô cảm thấy đúng như vừa rồi cô nói, có thể thuyết phục bản thân mình, vậy thì coi như em chưa nói gì cả.”
Thanh Ti muốn nói gì đó, nhưng Nhạc Thính Phong đè lên tay cô bé. Trước mắt, cần cho cô giáo Vương có thời gian tự mình suy xét.
Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn Trần Phong đang lái xe, trong lòng có chút sốt ruột. Ông chú của tôi ơi, đây là đang giúp chú tìm vợ đấy. Đang lúc mấu chốt chú có định nói gì đó không hả?
Lo lắng trong lòng Nhạc Thính Phong, Trần Phong cũng cảm nhận được. Anh vừa lái xe vừa nghiêm túc nói: “Cô Vương, tôi biết cô đang lo lắng điều gì. Cô thấy thế này có được không? Tôi có một căn phòng nhỏ, khoảng cách tới trường so với phòng cô thuê cũng gần hơn một chút. Phòng đó hiện nay cũng không có ai ở, bố mẹ tôi cũng muốn cho thuê nhưng vẫn còn đắn đo. Bọn họ muốn tìm người tin cậy đến ở, cũng không quan tâm tiền thuê nhà nhiều hay ít. Cô cũng biết mà, nhà không có ai ở nhanh chóng xuống cấp lắm.”
Nhạc Thính Phong trong lòng âm thầm cảm khái, chú Trần Phong không ngờ cũng có nhiều ý tưởng đấy chứ?
Vậy là chuyện nhà ở coi như giải quyết xong, còn chuyện đi lại trên đường phải làm sao bây giờ?
Vương Thu Vũ đỏ mặt, tiền thuê nhà ở thủ đô đắt đỏ thế nào cô không phải không biết. Hiện giờ khả năng của cô thuê một chỗ tầng hầm đã là rất cố gắng rồi. Trần Phong nói như vậy, nhưng trong lòng thật ra chỉ là vì muốn giúp cô.
Thanh Ti lôi kéo tay Vương Thu Vũ: “Cô giáo Tiểu Vương, được mà được mà. Trong tầng hầm không có ánh mặt trời, âm u lắm. Cô đồng ý với chú Trần Phong đi.”
Vương Thu Vũ trong lòng ấm lên, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh Trần, làm phiền anh quá.”
“Không phiền toái gì cả, tôi mới cảm thấy làm phiền cô rồi, rốt cuộc cũng tìm được người đáng tin cậy ở rồi. Hơn nữa nhà bên cạnh có một hàng xóm, nghe nói là giáo viên sơ trung, để sau này tôi giúp cô giới thiệu, để hai người qua lại một chút, cô cảm thấy vậy có được không?”
Nhạc Thính Phong liếc nhìn sắc mặt Thanh Ti, ngón tay chỉ hướng sau lưng Vương Thu Vũ chính là Trần Phong, người đang lái xe.
Thanh Ti lúc này thật thông minh, ngay lập tức hiểu ngay được ý tứ của Nhạc Thính Phong, bèn khóc nức nở: “Con không muốn cô giáo Tiểu Vương gặp chuyện không hay. Chú Trần Phong, chú cũng không có cách gì hay sao ạ? Kẻ kia thật sự rất là xấu, hắn sẽ lại ức hiếp cô giáo Tiểu Vương mất thôi …”
Trần Phong vừa muốn mở miệng, Vương Thu Vũ đã liên tục lắc đầu: “Không không, chuyện này rất phiền phức. Không được… thật sự không được! Cô không sao đâu, chỗ cô ở là tầng hầm, hắn muốn vào cũng không dễ dàng gì. Lúc đi đường, cô… cô sẽ chọn chỗ nào có nhiều người để đi, chắc hắn… hắn cũng không dám làm gì xằng bậy.”
Trần Phong lúc này đã rất muốn nói, nhưng không biết nên nói ra như thế nào.
Nhạc Thính Phong sao có thể không nhận ra Vương Thu Vũ đang thẹn thùng chứ, cậu nói: “Cô giáo Vương, cô không nên nghĩ vậy. Hắn cùng người nhà hắn là loại người gì cô hẳn biết rõ hơn cả. Nếu cô cảm thấy đúng như vừa rồi cô nói, có thể thuyết phục bản thân mình, vậy thì coi như em chưa nói gì cả.”
Thanh Ti muốn nói gì đó, nhưng Nhạc Thính Phong đè lên tay cô bé. Trước mắt, cần cho cô giáo Vương có thời gian tự mình suy xét.
Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn Trần Phong đang lái xe, trong lòng có chút sốt ruột. Ông chú của tôi ơi, đây là đang giúp chú tìm vợ đấy. Đang lúc mấu chốt chú có định nói gì đó không hả?
Lo lắng trong lòng Nhạc Thính Phong, Trần Phong cũng cảm nhận được. Anh vừa lái xe vừa nghiêm túc nói: “Cô Vương, tôi biết cô đang lo lắng điều gì. Cô thấy thế này có được không? Tôi có một căn phòng nhỏ, khoảng cách tới trường so với phòng cô thuê cũng gần hơn một chút. Phòng đó hiện nay cũng không có ai ở, bố mẹ tôi cũng muốn cho thuê nhưng vẫn còn đắn đo. Bọn họ muốn tìm người tin cậy đến ở, cũng không quan tâm tiền thuê nhà nhiều hay ít. Cô cũng biết mà, nhà không có ai ở nhanh chóng xuống cấp lắm.”
Nhạc Thính Phong trong lòng âm thầm cảm khái, chú Trần Phong không ngờ cũng có nhiều ý tưởng đấy chứ?
Vậy là chuyện nhà ở coi như giải quyết xong, còn chuyện đi lại trên đường phải làm sao bây giờ?
Vương Thu Vũ đỏ mặt, tiền thuê nhà ở thủ đô đắt đỏ thế nào cô không phải không biết. Hiện giờ khả năng của cô thuê một chỗ tầng hầm đã là rất cố gắng rồi. Trần Phong nói như vậy, nhưng trong lòng thật ra chỉ là vì muốn giúp cô.
Thanh Ti lôi kéo tay Vương Thu Vũ: “Cô giáo Tiểu Vương, được mà được mà. Trong tầng hầm không có ánh mặt trời, âm u lắm. Cô đồng ý với chú Trần Phong đi.”
Vương Thu Vũ trong lòng ấm lên, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh Trần, làm phiền anh quá.”
“Không phiền toái gì cả, tôi mới cảm thấy làm phiền cô rồi, rốt cuộc cũng tìm được người đáng tin cậy ở rồi. Hơn nữa nhà bên cạnh có một hàng xóm, nghe nói là giáo viên sơ trung, để sau này tôi giúp cô giới thiệu, để hai người qua lại một chút, cô cảm thấy vậy có được không?”
/2416
|