BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1930: Đây không phải uy hiếp nhé!
/2416
|
Cả đám nằm bê bết như bùn, liên tục kêu la thảm thiết.
Bảo vệ ghé vào cửa kính, hỏi Lộ Tu Triệt đang ngồi xem kịch vui: “Thiếu gia, giờ phải làm sao ạ?”
Hơn nửa đêm, Lộ Tu Triệt hưng phấn đến nỗi không thể ngủ tiếp được nữa, liền đi theo bọn họ tới đây. Trận hỗn chiến vừa rồi càng khiến cậu thêm hưng phấn. Nếu không phải người của cậu sợ cậu bị thương thì cậu đã sớm nhảy xuống rồi.
Lộ Tu Triệt nhảy xuống xe, tới trước mặt Tôn Khải, chân đặt lên bàn tay hắn ta, cười nói: “Nói cho mày biết, về sau đừng đến quấy rầy cô giáo Vương nữa. Bằng không đến chết mày cũng không biết mình chết thế nào.”
Tôn Khải ôm lấy cánh tay, kêu la van xin không ngừng: “Không dám, tôi không dám nữa… Không dám nữa đâu…”
Hắn không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Vương Thu Vũ đã tìm được một chỗ dựa vững chắc đến như vậy. Tên tiểu tử này nhất định là công tử con nhà giàu, mới có thể sai khiến được đám người thân thủ vô cùng lợi hại kia. Hắn biết mình xui xẻo nhưng vẫn không cam lòng. Hắn nhớ tới con bé sáng nay đứng ra che chở cho Vương Thu Vũ, khiến hắn bị đưa vào đồn cảnh sát.
Lộ Tu Triệt cúi người, cười nói: “Ai chà, tốt nhất mày đừng có nghĩ một đằng làm một nẻo. Tao khuyên mày một câu, chuyện hôm nay chấm dứt ở đây. Mày tiếp tục cuộc sống của mày, không được đến tìm cô giáo Vương nữa. Bằng không mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Lộ Tu Triệt có ý tốt muốn nhắc nhở Tôn Khải, còn việc hắn có nghe lọt hay không thì cậu không biết.
“Vâng vâng, tất cả những gì thiếu gia nói tôi đều nhớ kỹ, tuyệt đối sẽ không tái phạm. Tôi sẽ không đến tìm Vương Thu Vũ nữa. Nếu tôi còn dám thì… tôi bước ra cửa sẽ bị xe đâm chết…”
Lộ Tu Triệt buông Tôn Khải ra: “Cút đi, đêm nay người của tao sẽ canh giữ ở đây. Nếu mày còn dám đến, sẽ không dễ dàng rời đi thế này đâu.”
Tôn Khải cùng đám côn đồ líu ríu rời đi.
Vệ sĩ hỏi: “Thiếu gia, giờ chúng tôi có cần phải ở lại đây không?”
Lộ Tu Triệt nghĩ rồi nói: “Giữ lại hai người đi, còn lại trở về.”
Tuy rằng bọn chúng đã bị đánh cho thê thảm nhưng vẫn cần phải đề phòng. Quả nhiên đám người Tôn Khải cũng để lại một tên thám thính. Thấy hai vệ sĩ của Lộ Tu Triệt vẫn ở lại, bọn chúng mới thực sự hết hi vọng, hoàn toàn rời đi.
Cả đám bọn chúng đều bị thương. Tôn Khải bị gãy tay, phải bó bột. Hắn vô cùng tức giận, luôn miệng mắng chửi người khác.
Đám bạn bè của hắn đều nói rằng hắn quá đen đủi. Vừa bị bạn gái bỏ, vừa phải vào đồn cảnh sát, giờ còn bị đánh cho một trận thê thảm. Một tên trong đám nói:
“Làm sao bây giờ? Hiện giờ không động được vào con đàn bà kia nữa, mày có từ bỏ không? Nếu tao là mày, nhất định sẽ không nuốt trôi cục tức này đâu.”
Bảo vệ ghé vào cửa kính, hỏi Lộ Tu Triệt đang ngồi xem kịch vui: “Thiếu gia, giờ phải làm sao ạ?”
Hơn nửa đêm, Lộ Tu Triệt hưng phấn đến nỗi không thể ngủ tiếp được nữa, liền đi theo bọn họ tới đây. Trận hỗn chiến vừa rồi càng khiến cậu thêm hưng phấn. Nếu không phải người của cậu sợ cậu bị thương thì cậu đã sớm nhảy xuống rồi.
Lộ Tu Triệt nhảy xuống xe, tới trước mặt Tôn Khải, chân đặt lên bàn tay hắn ta, cười nói: “Nói cho mày biết, về sau đừng đến quấy rầy cô giáo Vương nữa. Bằng không đến chết mày cũng không biết mình chết thế nào.”
Tôn Khải ôm lấy cánh tay, kêu la van xin không ngừng: “Không dám, tôi không dám nữa… Không dám nữa đâu…”
Hắn không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Vương Thu Vũ đã tìm được một chỗ dựa vững chắc đến như vậy. Tên tiểu tử này nhất định là công tử con nhà giàu, mới có thể sai khiến được đám người thân thủ vô cùng lợi hại kia. Hắn biết mình xui xẻo nhưng vẫn không cam lòng. Hắn nhớ tới con bé sáng nay đứng ra che chở cho Vương Thu Vũ, khiến hắn bị đưa vào đồn cảnh sát.
Lộ Tu Triệt cúi người, cười nói: “Ai chà, tốt nhất mày đừng có nghĩ một đằng làm một nẻo. Tao khuyên mày một câu, chuyện hôm nay chấm dứt ở đây. Mày tiếp tục cuộc sống của mày, không được đến tìm cô giáo Vương nữa. Bằng không mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Lộ Tu Triệt có ý tốt muốn nhắc nhở Tôn Khải, còn việc hắn có nghe lọt hay không thì cậu không biết.
“Vâng vâng, tất cả những gì thiếu gia nói tôi đều nhớ kỹ, tuyệt đối sẽ không tái phạm. Tôi sẽ không đến tìm Vương Thu Vũ nữa. Nếu tôi còn dám thì… tôi bước ra cửa sẽ bị xe đâm chết…”
Lộ Tu Triệt buông Tôn Khải ra: “Cút đi, đêm nay người của tao sẽ canh giữ ở đây. Nếu mày còn dám đến, sẽ không dễ dàng rời đi thế này đâu.”
Tôn Khải cùng đám côn đồ líu ríu rời đi.
Vệ sĩ hỏi: “Thiếu gia, giờ chúng tôi có cần phải ở lại đây không?”
Lộ Tu Triệt nghĩ rồi nói: “Giữ lại hai người đi, còn lại trở về.”
Tuy rằng bọn chúng đã bị đánh cho thê thảm nhưng vẫn cần phải đề phòng. Quả nhiên đám người Tôn Khải cũng để lại một tên thám thính. Thấy hai vệ sĩ của Lộ Tu Triệt vẫn ở lại, bọn chúng mới thực sự hết hi vọng, hoàn toàn rời đi.
Cả đám bọn chúng đều bị thương. Tôn Khải bị gãy tay, phải bó bột. Hắn vô cùng tức giận, luôn miệng mắng chửi người khác.
Đám bạn bè của hắn đều nói rằng hắn quá đen đủi. Vừa bị bạn gái bỏ, vừa phải vào đồn cảnh sát, giờ còn bị đánh cho một trận thê thảm. Một tên trong đám nói:
“Làm sao bây giờ? Hiện giờ không động được vào con đàn bà kia nữa, mày có từ bỏ không? Nếu tao là mày, nhất định sẽ không nuốt trôi cục tức này đâu.”
/2416
|