Thầy giám thị cả giận nói: “Lập tức gọi cảnh sát, về sau phải tăng cường an ninh trong trường học. Tôi sẽ đi gặp hiệu trưởng, yêu cầu xây dựng một đội tuần tra. Cô giáo Vương, cô mau trấn an cô bé một chút, cô bé bị doạ sợ rồi.”
Vương Thu Vũ liên tục gật đầu, khom lưng giữ Thanh Ti: “Vâng thưa chủ nhiệm Mã.”
Cô cho rằng Thanh Ti thật sự là bị doạ sợ nên trong lòng vừa áy náy lại vừa đau lòng, nhưng nhiều hơn cả là cảm động. Cô không thể ngờ rằng một cô bé nhỏ nhắn như Thanh Ti lại có thể quên mình để tới cứu cô như vậy. Nếu không có Thanh Ti, thì hoặc cô đã bị Tôn Khải lôi đi, hoặc là đã bị giáo viên trong trường phát hiện, sau đó khai trừ khỏi trường.
Cô nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Thanh Ti để trấn an: “Thanh Ti ngoan, đừng khóc, người xấu đi rồi... Không ai có thể bắt nạt chúng ta được nữa.”
Thanh Ti lau nước mắt, ngẩng đầu lên hỏi: “Mọi người đi hết rồi ạ?”
Cô thấy trên gương mặt Thanh Ti đong đầy nước mắt thì càng thêm đau lòng, cô lau sạch nước mắt vương trên khoé mắt cô bé rồi nói: “Ừ, mọi người đều đi rồi.”
Thanh Ti lập tức nhếch miệng cười hắc hắc với cô, hỏi: “Cô giáo, cô có bị đau ở đâu không ạ?”
Cô ngây ra một lúc rồi hỏi: “Thanh Ti, con...”
Thanh Ti nâng cằm, cao hứng nói: “Cô giáo, con không sao. Con không sợ đâu. Con rất dũng cảm, con có thể bảo vệ cô.”
Hóa ra Thanh Ti giả vờ khóc là vì muốn để thầy giáo và chú bảo vệ tin tưởng, mau chóng dẫn Tôn Khải đi.
Vương Thu Vũ rơi nước mắt, ôm chặt lấy Thanh Ti: “Thanh Ti, lần sau con không cần phải làm như vậy nữa, con còn nhỏ, chuyện này quá nguy hiểm.”
Thanh Ti lắc đầu: “Cô giáo, không việc gì phải sợ hãi cả. Ba con vô cùng lợi hại, nếu chú xấu xa kia mà đánh con thì ba con nhất định sẽ trừng phạt chú ấy.”
“Thanh Ti, cảm ơn con.”
Thanh Ti vươn bàn tay nhỏ bé lau nước mắt trên mặt cô giáo, nghiêm túc nói: “Cô giáo Tiểu Vương đối với con tốt như thế, đương nhiên là con phải bảo vệ cô rồi.”
Hành động và lời nói ngây thơ của Thanh Ti khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô xuất thân bần hàn, trong nhà dốc hết của cải để cô đi học đại học. Một thân một mình bước vào nơi phồn hoa đô thị này, thật sự đã từ rất lâu rồi không có ai quan tâm đến cô như vậy. Cô ôm gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti: “Bây giờ con còn quá nhỏ, chờ con lớn thêm một chút nữa thì lại đứng ra bảo vệ cô giáo, được không?”
Thanh Ti gật gật đầu, nhưng trong lòng cô bé vẫn nghĩ, nếu lần sau còn nhìn thấy, nhất định cô bé vẫn sẽ ra tay.
Ba nói, đàn ông đánh phụ nữ đều không phải người tốt đẹp gì.
Thanh Ti nghiêng đầu hỏi cô: “Cô giáo Tiểu Vương, cái người... Chú xấu xa kia thật sự là bạn trai của cô sao?”
Vương Thu Vũ cúi đầu: “Coi như vậy đi.”
Thanh Ti dẩu miệng nói: “Nếu là bạn trai cô thì vì sao chú ấy lại muốn đánh cô, vì sao lại có thể đối xử không tốt với cô như vậy? Ba con thường nói, đàn ông cần phải yêu thương người phụ nữ của mình. Những người đàn ông ra tay đánh phụ nữ đều không phải người tốt. Cô giáo Tiểu Vương, chú kia là người xấu xa. Cô đừng gả cho chú ấy, chú ấy chắc chắn sẽ đánh cô đó.”
Cô giáo Tiểu Vương là một cô gái tốt đến vậy, không thể bị đối xử như vậy được.
Cô gật đầu: “Ừ, được... Cô giáo nghe lời con, cô không cần hắn, nhưng mà...”
Vương Thu Vũ liên tục gật đầu, khom lưng giữ Thanh Ti: “Vâng thưa chủ nhiệm Mã.”
Cô cho rằng Thanh Ti thật sự là bị doạ sợ nên trong lòng vừa áy náy lại vừa đau lòng, nhưng nhiều hơn cả là cảm động. Cô không thể ngờ rằng một cô bé nhỏ nhắn như Thanh Ti lại có thể quên mình để tới cứu cô như vậy. Nếu không có Thanh Ti, thì hoặc cô đã bị Tôn Khải lôi đi, hoặc là đã bị giáo viên trong trường phát hiện, sau đó khai trừ khỏi trường.
Cô nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Thanh Ti để trấn an: “Thanh Ti ngoan, đừng khóc, người xấu đi rồi... Không ai có thể bắt nạt chúng ta được nữa.”
Thanh Ti lau nước mắt, ngẩng đầu lên hỏi: “Mọi người đi hết rồi ạ?”
Cô thấy trên gương mặt Thanh Ti đong đầy nước mắt thì càng thêm đau lòng, cô lau sạch nước mắt vương trên khoé mắt cô bé rồi nói: “Ừ, mọi người đều đi rồi.”
Thanh Ti lập tức nhếch miệng cười hắc hắc với cô, hỏi: “Cô giáo, cô có bị đau ở đâu không ạ?”
Cô ngây ra một lúc rồi hỏi: “Thanh Ti, con...”
Thanh Ti nâng cằm, cao hứng nói: “Cô giáo, con không sao. Con không sợ đâu. Con rất dũng cảm, con có thể bảo vệ cô.”
Hóa ra Thanh Ti giả vờ khóc là vì muốn để thầy giáo và chú bảo vệ tin tưởng, mau chóng dẫn Tôn Khải đi.
Vương Thu Vũ rơi nước mắt, ôm chặt lấy Thanh Ti: “Thanh Ti, lần sau con không cần phải làm như vậy nữa, con còn nhỏ, chuyện này quá nguy hiểm.”
Thanh Ti lắc đầu: “Cô giáo, không việc gì phải sợ hãi cả. Ba con vô cùng lợi hại, nếu chú xấu xa kia mà đánh con thì ba con nhất định sẽ trừng phạt chú ấy.”
“Thanh Ti, cảm ơn con.”
Thanh Ti vươn bàn tay nhỏ bé lau nước mắt trên mặt cô giáo, nghiêm túc nói: “Cô giáo Tiểu Vương đối với con tốt như thế, đương nhiên là con phải bảo vệ cô rồi.”
Hành động và lời nói ngây thơ của Thanh Ti khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô xuất thân bần hàn, trong nhà dốc hết của cải để cô đi học đại học. Một thân một mình bước vào nơi phồn hoa đô thị này, thật sự đã từ rất lâu rồi không có ai quan tâm đến cô như vậy. Cô ôm gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti: “Bây giờ con còn quá nhỏ, chờ con lớn thêm một chút nữa thì lại đứng ra bảo vệ cô giáo, được không?”
Thanh Ti gật gật đầu, nhưng trong lòng cô bé vẫn nghĩ, nếu lần sau còn nhìn thấy, nhất định cô bé vẫn sẽ ra tay.
Ba nói, đàn ông đánh phụ nữ đều không phải người tốt đẹp gì.
Thanh Ti nghiêng đầu hỏi cô: “Cô giáo Tiểu Vương, cái người... Chú xấu xa kia thật sự là bạn trai của cô sao?”
Vương Thu Vũ cúi đầu: “Coi như vậy đi.”
Thanh Ti dẩu miệng nói: “Nếu là bạn trai cô thì vì sao chú ấy lại muốn đánh cô, vì sao lại có thể đối xử không tốt với cô như vậy? Ba con thường nói, đàn ông cần phải yêu thương người phụ nữ của mình. Những người đàn ông ra tay đánh phụ nữ đều không phải người tốt. Cô giáo Tiểu Vương, chú kia là người xấu xa. Cô đừng gả cho chú ấy, chú ấy chắc chắn sẽ đánh cô đó.”
Cô giáo Tiểu Vương là một cô gái tốt đến vậy, không thể bị đối xử như vậy được.
Cô gật đầu: “Ừ, được... Cô giáo nghe lời con, cô không cần hắn, nhưng mà...”
/2416
|