BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1888: Tôi không thể để con cháu nhà mình phải chịu ấm ức được
/2416
|
Hiệu trưởng vội vàng giải thích: “Du tiên sinh à, tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn nói là năm nay là năm mấu chốt của lũ trẻ, không thể vì một chút cảm xúc nhỏ mà cáu kỉnh được, đúng không? Đương nhiên thành tích của Thính Phong chắc chắn sẽ tốt, nhưng mấu chốt là lớp A có thầy cô và không khí học tập tốt, chuyện này có liên quan tới tiền đồ một năm này của bọn trẻ, lỡ như gặp phải đường rẽ, trường chúng tôi đây sao có thể đảm đương nổi chứ.”
“Hiệu trưởng, phiền ngài cho tôi nói chuyện với Thính Phong chút đi.” Du Dực không có nhiều thời gian nghe hiệu trưởng lải nhải như thế. Tiếp xúc mấy lần nên anh biết lão hiệu trưởng này trước giờ không phải người sảng khoái, nói chuyện thì ấp a ấp úng, có gì thì cứ nói thẳng không được sao?
Ví dụ như lúc này, chẳng thèm nói rõ nguyên nhân tại sao cháu anh muốn chuyển lớp, dù gì cũng phải có lý do chứ?
Kết quả hiệu trưởng chỉ liên tục nói lớp A tốt thế này, lớp A tốt thế kia, rời khỏi lớp A thì sẽ thế này thế nọ mà vẫn chẳng thèm nhắc tới nguyên nhân.
Hiệu trưởng bị ngắt lời, ông ta không muốn để Nhạc Thính Phong tự mình nói, nhưng mà Du Dực đã nói thế rồi, ông ta đành phải đưa điện thoại cho Nhạc Thính Phong.
“Alo, chú Du ạ!”
Du Dực phất tay ra hiệu cho người mang báo cáo đến chờ một chút: “Tại sao cháu lại muốn đổi lớp, nói nhanh chút, chú đang bận lắm.”
Vì thế, Nhạc Thính Phong tóm tắt đơn giản mọi chuyện một lần, “Là như thế nên cháu mới không muốn tiếp tục học ở lớp đó.”
Nhạc Thính Phong không hề thêm mắm dặm muối, chỉ trần thuật sự tình một cách ngắn gọn.
Du Dực nghe xong liền hiểu lý do, anh không khỏi cười châm biếm, thảo nào lão hiệu trưởng lại không chịu nói ra nguyên nhân.
“Được rồi, chú đã hiểu, đưa máy cho hiệu trưởng đi.”
Nhạc Thính Phong lại đưa điện thoại cho hiệu trưởng.
Hiệu trưởng vừa rồi vẫn luôn kinh hồn táng đảm, nhưng nghe thấy Nhạc Thính Phong chỉ trần thuật sự thật thì không khỏi an tâm hơn.
“Du tiên sinh, ngài xem đấy, thực ra… cũng không phải chuyện gì to tát, vì thế tôi cảm thấy chuyện đổi lớp này…”
Ông ta còn chưa nói xong thì Du Dực đã cướp lời: “Chuyện này cứ nghe theo cháu tôi đi, nó muốn đổi thì đổi cho nó. Hiệu trưởng, ngài cũng nói đây là chuyện liên quan tới tiền đồ một năm của lũ trẻ, tôi không thể khiến cho cháu mình suốt một năm này sống trong tâm trạng không tốt được. Một người mà phải gánh áp lực tâm tình trong cả một năm trời, cả ngày phải nhìn đám người mình ghét thì đừng nói là học hành, ngay cả nghĩ tôi cũng thấy bực rồi.”
Hiệu trưởng kinh hãi, không phải chứ, không thể tùy ý như thế được đâu!
“Du tiên sinh, chuyện này… ngài hãy suy nghĩ kĩ lại đi. Đây là chuyện chính sự liên quan tới tiền đồ sau này của bọn trẻ, không thể qua loa như thế được. Lớp A tốt như thế, bao nhiêu người mơ ước cũng không được.”
Du Dực đã không kiên nhẫn nổi nữa, bên này anh đang bận sắp chết rồi.
“Hiệu trưởng, con cháu nhà tôi, tôi tin, không cần quan tâm chỗ nào tốt nhất, chỉ cần nó vui vẻ là được. Nó không vui thì lớp có tốt thế nào cũng hay ho gì?”
“Tôi không thể bắt con cháu nhà mình mang tiền đi học để chịu ấm ức trong lòng được. Nói một câu khó nghe, ông nhốt tất cả những học sinh giỏi nhất trường vào một lớp, chỉ cần người dạy không phải bao cỏ thì đám học sinh đó vẫn sẽ cứ giỏi nhất. Mấu chốt là ở chính học sinh, bọn chúng biết nỗ lực, biết học tập, thầy cô chỉ là thứ yếu. Thế đi, tôi đang rất bận, chuyện nhỏ như thế này cứ để bọn trẻ tự quyết định. Thằng bé không còn nhỏ nữa, tự nó có thể quyết định chuyện của mình…”
“A, đúng rồi, tới lớp nào thì cứ để tự nó chọn.”
Du Dực nói xong liền cúp máy, hiệu trưởng thực sự khiếp sợ, không phải chứ, sao có thể như thế được?
Đám phụ huynh này sao còn tùy hứng hơn cả học sinh thế?
Đó là lớp A đấy, bao nhiêu người cầu còn không có cửa đâu đấy!
“Hiệu trưởng, phiền ngài cho tôi nói chuyện với Thính Phong chút đi.” Du Dực không có nhiều thời gian nghe hiệu trưởng lải nhải như thế. Tiếp xúc mấy lần nên anh biết lão hiệu trưởng này trước giờ không phải người sảng khoái, nói chuyện thì ấp a ấp úng, có gì thì cứ nói thẳng không được sao?
Ví dụ như lúc này, chẳng thèm nói rõ nguyên nhân tại sao cháu anh muốn chuyển lớp, dù gì cũng phải có lý do chứ?
Kết quả hiệu trưởng chỉ liên tục nói lớp A tốt thế này, lớp A tốt thế kia, rời khỏi lớp A thì sẽ thế này thế nọ mà vẫn chẳng thèm nhắc tới nguyên nhân.
Hiệu trưởng bị ngắt lời, ông ta không muốn để Nhạc Thính Phong tự mình nói, nhưng mà Du Dực đã nói thế rồi, ông ta đành phải đưa điện thoại cho Nhạc Thính Phong.
“Alo, chú Du ạ!”
Du Dực phất tay ra hiệu cho người mang báo cáo đến chờ một chút: “Tại sao cháu lại muốn đổi lớp, nói nhanh chút, chú đang bận lắm.”
Vì thế, Nhạc Thính Phong tóm tắt đơn giản mọi chuyện một lần, “Là như thế nên cháu mới không muốn tiếp tục học ở lớp đó.”
Nhạc Thính Phong không hề thêm mắm dặm muối, chỉ trần thuật sự tình một cách ngắn gọn.
Du Dực nghe xong liền hiểu lý do, anh không khỏi cười châm biếm, thảo nào lão hiệu trưởng lại không chịu nói ra nguyên nhân.
“Được rồi, chú đã hiểu, đưa máy cho hiệu trưởng đi.”
Nhạc Thính Phong lại đưa điện thoại cho hiệu trưởng.
Hiệu trưởng vừa rồi vẫn luôn kinh hồn táng đảm, nhưng nghe thấy Nhạc Thính Phong chỉ trần thuật sự thật thì không khỏi an tâm hơn.
“Du tiên sinh, ngài xem đấy, thực ra… cũng không phải chuyện gì to tát, vì thế tôi cảm thấy chuyện đổi lớp này…”
Ông ta còn chưa nói xong thì Du Dực đã cướp lời: “Chuyện này cứ nghe theo cháu tôi đi, nó muốn đổi thì đổi cho nó. Hiệu trưởng, ngài cũng nói đây là chuyện liên quan tới tiền đồ một năm của lũ trẻ, tôi không thể khiến cho cháu mình suốt một năm này sống trong tâm trạng không tốt được. Một người mà phải gánh áp lực tâm tình trong cả một năm trời, cả ngày phải nhìn đám người mình ghét thì đừng nói là học hành, ngay cả nghĩ tôi cũng thấy bực rồi.”
Hiệu trưởng kinh hãi, không phải chứ, không thể tùy ý như thế được đâu!
“Du tiên sinh, chuyện này… ngài hãy suy nghĩ kĩ lại đi. Đây là chuyện chính sự liên quan tới tiền đồ sau này của bọn trẻ, không thể qua loa như thế được. Lớp A tốt như thế, bao nhiêu người mơ ước cũng không được.”
Du Dực đã không kiên nhẫn nổi nữa, bên này anh đang bận sắp chết rồi.
“Hiệu trưởng, con cháu nhà tôi, tôi tin, không cần quan tâm chỗ nào tốt nhất, chỉ cần nó vui vẻ là được. Nó không vui thì lớp có tốt thế nào cũng hay ho gì?”
“Tôi không thể bắt con cháu nhà mình mang tiền đi học để chịu ấm ức trong lòng được. Nói một câu khó nghe, ông nhốt tất cả những học sinh giỏi nhất trường vào một lớp, chỉ cần người dạy không phải bao cỏ thì đám học sinh đó vẫn sẽ cứ giỏi nhất. Mấu chốt là ở chính học sinh, bọn chúng biết nỗ lực, biết học tập, thầy cô chỉ là thứ yếu. Thế đi, tôi đang rất bận, chuyện nhỏ như thế này cứ để bọn trẻ tự quyết định. Thằng bé không còn nhỏ nữa, tự nó có thể quyết định chuyện của mình…”
“A, đúng rồi, tới lớp nào thì cứ để tự nó chọn.”
Du Dực nói xong liền cúp máy, hiệu trưởng thực sự khiếp sợ, không phải chứ, sao có thể như thế được?
Đám phụ huynh này sao còn tùy hứng hơn cả học sinh thế?
Đó là lớp A đấy, bao nhiêu người cầu còn không có cửa đâu đấy!
/2416
|