BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1851: Nhất định đừng tha cho cháu nhà tôi
/2416
|
Hắn ta xác định Du Dực không có hề có chỗ đứng nào mới dám nói như vậy, ở thành phố này Mã gia nhà bọn họ tuy không phải là nhà đình giàu có nhưng đối phó với một gã dân quèn thì dư dả có thừa.
Du Dực mỉm cười: “Anh chắc chắn?”
Ba của Mã Siêu Kiệt lời lẽ đanh thép nói: “Ông trời làm chứng, ai đúng ai sai trong lòng chúng ta đều rõ, nếu như anh không dẫn đứa cháu trai của anh đến xin lỗi con trai tôi, vậy thì tôi không ngại phải dùng đến pháp luật đâu.”
Du Dực gật đầu, “Được, có khí phách, tôi chỉ đợi mỗi câu nói này của anh, nhất định đừng khách khí, bất kể phương pháp gì cứ việc dùng đến.”
Dù sao lúc ở nhà, ngoài việc trông con ra anh không phải làm việc gì khác, thật sự phải tìm chút việc cho mình làm.
Lời của Du Dực khiến ba của Mã Siêu Kiệt sững sờ. Chết tiệt! Anh ta lại còn dám nói như vậy!
Lộ Hướng Đông đứng dậy nói: “Ôi, xem ra, nhà chúng tôi chỉ có thể tiếp đãi rồi.”
Ba của Mã Siêu Kiệt lập tức nói: “Lộ tổng, sự việc diễn ra tôi đã hiểu rồi. Con trai anh tuy thực sự đã ra tay, nhưng cậu ta nhiều nhất cũng chỉ là tòng phạm, nhất định là do cháu anh ta xúi giục con trai anh làm như vậy. Nhà chúng tôi trước giờ đều phân rõ ân oán, nên tìm ai thì sẽ tìm người đó, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến người vô tội.”
Ba của Mã Siêu Kiệt nói có vẻ rất thấu tình đạt lý, nhưng trong lòng lại đã tính toàn rõ ràng, Lộ gia này không thể đắc tội.
Không đáng vì việc này mà kết oán với họ, dù sao Du Dực cũng chỉ là một kẻ thất nghiệp, có bực tức gì thì cứ nhằm vào một mình anh ta để trút giận là được rồi.
Lộ Hướng Đông vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, con trai tôi không phải là người vô tội, nó đã ra tay rồi, hơn nữa còn là người đánh mạnh nhất, ngược lại Thính Phong về căn bản không động tay gì cả, việc này là con trai tôi không đúng, cho nên nhà chúng tôi chỉ có thể cùng Du tiên sinh chờ đợi sự trừng phạt của pháp luật từ Mã tổng.”
Du Dực tỏ ý đồng tình: “Mã tiên sinh, anh đừng khách sáo, nên làm gì thì cứ làm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không phản kháng. Nếu anh không quen biết công - kiểm - pháp (công an, kiểm sát, tư pháp) nào, muốn quen ai thì cứ nói với tôi, tôi làm mối giới thiệu giúp anh, anh xem nếu anh đã muốn đi theo trình tự pháp luật vậy thì không thể tùy tiện tìm một luật sư được, nếu tìm phải tìm người có tiếng tăm, nếu những thứ anh cần tìm hiểu mà vẫn chưa rõ, không sao, tôi giúp anh hỏi.”
Ba của Mã Siêu Kiệt trong chốc lát bị Du Dực nói đến mơ hồ, mẹ nó, anh ta rốt cuộc là có ý gì?
Hai người này chắc không phải đầu óc có vấn đề rồi chứ, sao cứ như có ý chỉ mong sao hắn ta không bỏ qua cho họ vậy?
“Hai người… hai người có ý gì?”
Du Dực dang tay ra: “Không có ý gì cả, đây chẳng phải đều là nghĩ cho anh sao? Anh nhất định đừng có khách sáo với chúng tôi, nếu sự việc đã đến mức này rồi, nên làm gì thì cứ làm, chúng tôi về nhà đợi giấy triệu tập của toàn án, còn anh, anh lên nhé.”
Ba của Mã Siêu Kiệt hơi tròn mắt ngạc nhiên: “Anh…anh…”
Lộ Hướng Đông gật đầu: “Mã tổng đừng quên con trai tôi, con trai tôi đánh rất mạnh đó, anh đừng tha cho nó.”
Du Dực đứng lên mỉm cười nhìn ba của Mã Siêu Kiệt: “Chúng tôi sẽ đi cùng Mã tiên sinh theo trình tự pháp luật, nhưng cuối cùng, ai thắng ai thua không phải anh nói là được, giả sử nếu cháu trai tôi thắng, nhà anh phải trả giá, vậy sẽ không chỉ có xin lỗi đâu.”
“Anh…anh…”
Thầy hiệu trưởng thấy sự việc đang bị làm căng lên, vội vàng ra mặt nói: “Các vị các vị, đừng nóng vội, việc này không cần thiết phải làm ầm ĩ đến mức này chứ?”
Du Dực cười khẩy: “Không được, nếu người ta đã muốn đối đầu chống lại gia đình tôi đến cùng, cho dù gia đình tôi gia cảnh bình thường, nhưng cái khí khái của con người lúc nào cũng phải cần, việc này cho dù gia đình họ có muốn bỏ qua tôi thì tôi cũng không chịu.”
Du Dực mỉm cười: “Anh chắc chắn?”
Ba của Mã Siêu Kiệt lời lẽ đanh thép nói: “Ông trời làm chứng, ai đúng ai sai trong lòng chúng ta đều rõ, nếu như anh không dẫn đứa cháu trai của anh đến xin lỗi con trai tôi, vậy thì tôi không ngại phải dùng đến pháp luật đâu.”
Du Dực gật đầu, “Được, có khí phách, tôi chỉ đợi mỗi câu nói này của anh, nhất định đừng khách khí, bất kể phương pháp gì cứ việc dùng đến.”
Dù sao lúc ở nhà, ngoài việc trông con ra anh không phải làm việc gì khác, thật sự phải tìm chút việc cho mình làm.
Lời của Du Dực khiến ba của Mã Siêu Kiệt sững sờ. Chết tiệt! Anh ta lại còn dám nói như vậy!
Lộ Hướng Đông đứng dậy nói: “Ôi, xem ra, nhà chúng tôi chỉ có thể tiếp đãi rồi.”
Ba của Mã Siêu Kiệt lập tức nói: “Lộ tổng, sự việc diễn ra tôi đã hiểu rồi. Con trai anh tuy thực sự đã ra tay, nhưng cậu ta nhiều nhất cũng chỉ là tòng phạm, nhất định là do cháu anh ta xúi giục con trai anh làm như vậy. Nhà chúng tôi trước giờ đều phân rõ ân oán, nên tìm ai thì sẽ tìm người đó, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến người vô tội.”
Ba của Mã Siêu Kiệt nói có vẻ rất thấu tình đạt lý, nhưng trong lòng lại đã tính toàn rõ ràng, Lộ gia này không thể đắc tội.
Không đáng vì việc này mà kết oán với họ, dù sao Du Dực cũng chỉ là một kẻ thất nghiệp, có bực tức gì thì cứ nhằm vào một mình anh ta để trút giận là được rồi.
Lộ Hướng Đông vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, con trai tôi không phải là người vô tội, nó đã ra tay rồi, hơn nữa còn là người đánh mạnh nhất, ngược lại Thính Phong về căn bản không động tay gì cả, việc này là con trai tôi không đúng, cho nên nhà chúng tôi chỉ có thể cùng Du tiên sinh chờ đợi sự trừng phạt của pháp luật từ Mã tổng.”
Du Dực tỏ ý đồng tình: “Mã tiên sinh, anh đừng khách sáo, nên làm gì thì cứ làm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không phản kháng. Nếu anh không quen biết công - kiểm - pháp (công an, kiểm sát, tư pháp) nào, muốn quen ai thì cứ nói với tôi, tôi làm mối giới thiệu giúp anh, anh xem nếu anh đã muốn đi theo trình tự pháp luật vậy thì không thể tùy tiện tìm một luật sư được, nếu tìm phải tìm người có tiếng tăm, nếu những thứ anh cần tìm hiểu mà vẫn chưa rõ, không sao, tôi giúp anh hỏi.”
Ba của Mã Siêu Kiệt trong chốc lát bị Du Dực nói đến mơ hồ, mẹ nó, anh ta rốt cuộc là có ý gì?
Hai người này chắc không phải đầu óc có vấn đề rồi chứ, sao cứ như có ý chỉ mong sao hắn ta không bỏ qua cho họ vậy?
“Hai người… hai người có ý gì?”
Du Dực dang tay ra: “Không có ý gì cả, đây chẳng phải đều là nghĩ cho anh sao? Anh nhất định đừng có khách sáo với chúng tôi, nếu sự việc đã đến mức này rồi, nên làm gì thì cứ làm, chúng tôi về nhà đợi giấy triệu tập của toàn án, còn anh, anh lên nhé.”
Ba của Mã Siêu Kiệt hơi tròn mắt ngạc nhiên: “Anh…anh…”
Lộ Hướng Đông gật đầu: “Mã tổng đừng quên con trai tôi, con trai tôi đánh rất mạnh đó, anh đừng tha cho nó.”
Du Dực đứng lên mỉm cười nhìn ba của Mã Siêu Kiệt: “Chúng tôi sẽ đi cùng Mã tiên sinh theo trình tự pháp luật, nhưng cuối cùng, ai thắng ai thua không phải anh nói là được, giả sử nếu cháu trai tôi thắng, nhà anh phải trả giá, vậy sẽ không chỉ có xin lỗi đâu.”
“Anh…anh…”
Thầy hiệu trưởng thấy sự việc đang bị làm căng lên, vội vàng ra mặt nói: “Các vị các vị, đừng nóng vội, việc này không cần thiết phải làm ầm ĩ đến mức này chứ?”
Du Dực cười khẩy: “Không được, nếu người ta đã muốn đối đầu chống lại gia đình tôi đến cùng, cho dù gia đình tôi gia cảnh bình thường, nhưng cái khí khái của con người lúc nào cũng phải cần, việc này cho dù gia đình họ có muốn bỏ qua tôi thì tôi cũng không chịu.”
/2416
|