Nhưng không ngờ lại không căn cản được. Ông Hạ cắt ngang: “Thế sao được, giờ chúng ta sẽ qua đó, có rất nhiều thứ các con không hiểu, mẹ con là người từng trải, bà ấy hiểu hơn, huống hồ, Tiểu Ái sinh con trong bệnh viện, con thấy ta và mẹ con tối nay có thể ngủ được sao?”
Ông Hạ đã kích động đến bàn tay cầm điện thoại đều đang run lên, nghe thấy con gái sắp sinh, trái tim của ông ấy à, thình thịch thình thịch bắt đầu đập nhanh.
Cháu ngoại, cháu ngoại bé bỏng của ông cuối cùng cũng muốn gặp ông rồi, giọng nói của cụ ông kích động mà run rẩy.
Giọng nói của ông khiến cụ bà và Thanh Ti cùng chạy đến gần.
Cả ba người đều cố nhịn thở, âm thanh đầu dây bên kia không lớn, tất cả đều cố gắng để nghe cho rõ.
Du Dực phân vân, rốt cuộc có cần để ba mẹ vợ đến đây không, anh tất nhiên là hy vọng họ có thể đến đây, có người bên cạnh anh cũng có thể an tâm một chút, không giống như bây giờ, trong lòng anh rất hoảng loạn, không yên tâm một chút nào.
Đây là cảm giác mà từ trước đến giờ Du Dực chưa từng có, trước giờ dù bất cứ chuyện gì trong lòng anh đều có kế hay, nhưng chuyện hôm nay, rõ ràng là chuyện tốt nhưng anh lại cảm thấy hoảng.
Cho nên, Du Dực hy vọng mọi người ở nhà có thể đến, có họ ở đây, anh sẽ không sợ như thế.
Anh nói: “Vậy... được rồi, làm phiền ba mẹ rồi, nhưng mọi người đến đây thế nào? Có cần con gọi điện đến cục điều một người đến đón ba mẹ không?”
Lúc nói chuyện, ánh mắt Du Dực đặc biệt nhìn vào phòng chờ sinh, ở bên ngoài không nghe thấy động tĩnh bên trong, anh chỉ có thể sốt ruột vò đầu bứt tai.
“Được được, vậy con mau sắp xếp đi, ba với mẹ con chuẩn bị một chút đồ đạc cần mang qua đó, à à, đúng, mẹ con còn nói sinh con không nhanh như thế đâu, phải mang cho Tiểu Ái một chút đồ ăn, ba không nói với con nữa nhé, con mau sắp xếp xe đi...”
Ông Hạ là một người đã thấy nhiều những việc khó khăn trắc trở, đến giờ vì chuyện này mà kích động, nói năng câu trước câu sau đều có chút không khớp nhau.
“Vâng ạ, mọi người đừng quá kích động, đi đường cẩn thận.”
Nói là nói vậy, nhưng việc này, ai mà không kích động chứ?
Suốt mười tháng chờ đợi cục cưng bé nhỏ, cuối cùng cũng sắp chào đời rồi.
Đặt điện thoại xuống, cụ ông liền nói với cụ bà và hai đứa nhỏ: “Tiểu Ái sắp sinh rồi, đã được đưa vào phòng chờ sinh, chúng ta...”
Hai mắt Thanh Ti chợt sáng, không chờ ông nói xong đã nhảy lên: “Oa, em trai con sắp ra đời rồi, em trai con đến tìm con rồi, ông ngoại bà ngoại... chúng ta đi bệnh viện, chúng ta đi tìm mẹ và em trai thôi.”
Đến cả Nhạc Thính Phong nghe thấy tin này cũng vui mừng để lộ cả gương mặt tươi cười rạng rỡ.
Nhóc con, cuối cũng cũng ra rồi, lần này, mỗi ngày lên lớp không cần phải nghĩ lúc nào nó mới ra nữa.
Bà Hạ vui mừng gật đầu lia lịa: “Đúng, chúng ta đi bệnh viện, ấy, đúng rồi, mau mau mang đồ đạc đi theo, còn cả nhà bếp... nhà bếp mỗi ngày đều hầm canh gà cũng mang theo...”
Bà là người bình tĩnh nhất trong nhà, suy cho cùng cũng là người đã từng sinh con, chỉ huy những người khác trong nhà đâu vào đấy, bảo họ lấy đồ.
Đến khi đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ, người Du Dực sắp xếp cũng đã đến.
Ngay sau đó, cả bốn người vừa vui mừng vừa vội vàng vào bệnh viện.
Vừa đến bệnh viện, Thanh Ti liền nhìn thấy Du Dực đang đứng một mình trước cửa phòng chờ sinh, không yên tâm đi đi lại lại.
Thanh Ti hét lên: “Ba... mẹ và em ra ngoài chưa?”
Ông Hạ đã kích động đến bàn tay cầm điện thoại đều đang run lên, nghe thấy con gái sắp sinh, trái tim của ông ấy à, thình thịch thình thịch bắt đầu đập nhanh.
Cháu ngoại, cháu ngoại bé bỏng của ông cuối cùng cũng muốn gặp ông rồi, giọng nói của cụ ông kích động mà run rẩy.
Giọng nói của ông khiến cụ bà và Thanh Ti cùng chạy đến gần.
Cả ba người đều cố nhịn thở, âm thanh đầu dây bên kia không lớn, tất cả đều cố gắng để nghe cho rõ.
Du Dực phân vân, rốt cuộc có cần để ba mẹ vợ đến đây không, anh tất nhiên là hy vọng họ có thể đến đây, có người bên cạnh anh cũng có thể an tâm một chút, không giống như bây giờ, trong lòng anh rất hoảng loạn, không yên tâm một chút nào.
Đây là cảm giác mà từ trước đến giờ Du Dực chưa từng có, trước giờ dù bất cứ chuyện gì trong lòng anh đều có kế hay, nhưng chuyện hôm nay, rõ ràng là chuyện tốt nhưng anh lại cảm thấy hoảng.
Cho nên, Du Dực hy vọng mọi người ở nhà có thể đến, có họ ở đây, anh sẽ không sợ như thế.
Anh nói: “Vậy... được rồi, làm phiền ba mẹ rồi, nhưng mọi người đến đây thế nào? Có cần con gọi điện đến cục điều một người đến đón ba mẹ không?”
Lúc nói chuyện, ánh mắt Du Dực đặc biệt nhìn vào phòng chờ sinh, ở bên ngoài không nghe thấy động tĩnh bên trong, anh chỉ có thể sốt ruột vò đầu bứt tai.
“Được được, vậy con mau sắp xếp đi, ba với mẹ con chuẩn bị một chút đồ đạc cần mang qua đó, à à, đúng, mẹ con còn nói sinh con không nhanh như thế đâu, phải mang cho Tiểu Ái một chút đồ ăn, ba không nói với con nữa nhé, con mau sắp xếp xe đi...”
Ông Hạ là một người đã thấy nhiều những việc khó khăn trắc trở, đến giờ vì chuyện này mà kích động, nói năng câu trước câu sau đều có chút không khớp nhau.
“Vâng ạ, mọi người đừng quá kích động, đi đường cẩn thận.”
Nói là nói vậy, nhưng việc này, ai mà không kích động chứ?
Suốt mười tháng chờ đợi cục cưng bé nhỏ, cuối cùng cũng sắp chào đời rồi.
Đặt điện thoại xuống, cụ ông liền nói với cụ bà và hai đứa nhỏ: “Tiểu Ái sắp sinh rồi, đã được đưa vào phòng chờ sinh, chúng ta...”
Hai mắt Thanh Ti chợt sáng, không chờ ông nói xong đã nhảy lên: “Oa, em trai con sắp ra đời rồi, em trai con đến tìm con rồi, ông ngoại bà ngoại... chúng ta đi bệnh viện, chúng ta đi tìm mẹ và em trai thôi.”
Đến cả Nhạc Thính Phong nghe thấy tin này cũng vui mừng để lộ cả gương mặt tươi cười rạng rỡ.
Nhóc con, cuối cũng cũng ra rồi, lần này, mỗi ngày lên lớp không cần phải nghĩ lúc nào nó mới ra nữa.
Bà Hạ vui mừng gật đầu lia lịa: “Đúng, chúng ta đi bệnh viện, ấy, đúng rồi, mau mau mang đồ đạc đi theo, còn cả nhà bếp... nhà bếp mỗi ngày đều hầm canh gà cũng mang theo...”
Bà là người bình tĩnh nhất trong nhà, suy cho cùng cũng là người đã từng sinh con, chỉ huy những người khác trong nhà đâu vào đấy, bảo họ lấy đồ.
Đến khi đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ, người Du Dực sắp xếp cũng đã đến.
Ngay sau đó, cả bốn người vừa vui mừng vừa vội vàng vào bệnh viện.
Vừa đến bệnh viện, Thanh Ti liền nhìn thấy Du Dực đang đứng một mình trước cửa phòng chờ sinh, không yên tâm đi đi lại lại.
Thanh Ti hét lên: “Ba... mẹ và em ra ngoài chưa?”
/2416
|