BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1805: Cảnh sát đại diện chính nghĩa đến rồi
/2416
|
Du Dực thật sự đã rất lâu chưa tức giận đến mức này, con người của anh rất biết tự bênh vực bản thân, anh em của mình quyết không để người ngoài bắt nạt.
Huống hồ cái nhà này cũng thật sự đáng bị trừng phạt, cả nhà Phạm gia từ trên xuống dưới, tâm địa xấu xa độc ác, bản chất đều thối rữa.
Loại người này, nếu giờ không trừng trị bọn họ, chỉ có thể khiến gan bọn họ càng ngày càng lớn.
Huống hồ, nếu lần này không xử lý bọn họ triệt để, sau này khi bọn họ ngóc lại rồi, sẽ vẫn tìm đến Trần gia để gây khó khăn.
Cả nhà Trần Phong đều là những người thật thà sống ngay thẳng, luôn giúp đỡ mọi người. Nếu xảy ra tranh chấp, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Phạm gia.
Cho nên, Du Dực cảm thấy nếu đã ra tay rồi, vậy thì không thể để Phạm gia sau này có cơ hội ngóc dậy.
Nếu làm, sẽ phải làm cho cả nhà bọn họ không còn cơ hội trở mình nữa.
Dù cho bất kì người nào của Phạm gia cầu xin tha thứ thì phía Du Dực cũng không hề có bất kì khả năng nào bỏ qua cho bọn họ.
Huống hồ, chứng cứ này, Du Dực đã bảo thuộc hạ của mình giao cho cảnh sát cả rồi.
Lát nữa khi cảnh sát đến, sẽ đem theo lệnh bắt người.
Quả nhiên không lâu sau đó, mấy chiếc xe cảnh sát đến, mười mấy người mặc đồng phục đi vào khách sạn.
Người bình thường trông thấy đội cảnh sát mặt đồng phục, bản năng đều có chút sợ hãi hoảng loạn. Dù sao nhìn thấy cảnh sát, thực sự không phải là chuyện tốt.
Người dẫn đầu đội cảnh sát bước tới trước mặt Du Dực trước: “Cục trưởng Du, cảm ơn anh lại giúp cảnh sát chúng tôi nâng cao tỉ lệ phá án.”
Du Dực chào hỏi anh ta mấy câu rồi chỉ tay về đám người nhà Phạm gia đang run cầm cập khóc thành một đám nói: “Chính là ba người này, chứng cứ các anh cũng đã xem qua rồi.”
“Đúng vậy, đều đã xem qua rồi, chứng cứ vô cùng xác thực, cho nên chúng tôi đến đây để trực tiếp bắt người, trước khi đến đây chúng tôi có chia thành hai đội, đội do tôi dẫn đầu tới đây bắt ba người này, đội phó trực tiếp đi bắt Phạm Kiến rồi.”
Du Dực cảm thấy đã mất khá nhiều thời gian, muốn nhanh chóng kết thúc việc này: “Được rồi, cứ thế bắt người đi đi, đúng, bắt bọn họ mang lì xì đã thu trả lại quan khách, hôn lễ không làm nữa vẫn còn muốn nắm chặt lấy tiền của người khác.”
“Được, vậy lát nữa tôi sẽ cử hai người ở lại, mang lì xì trả lại mọi người.”
“Vậy thì tốt quá rồi.”
Viên cảnh sát dẫn đầu đội quay lại nói với viên cảnh sát đứng sau mình: “Trực tiếp dẫn đi đi.”
Viên cảnh sát đó gật đầu, đi đến trước mặt người nhà Phạm gia, mỗi người ghìm một người, trực tiếp còng tay lại, răng rắc răng rắc vài tiếng liền giữ chặt người.
Phạm Đại Trung hét lên: “Không, không… tôi không nhận hối lộ, tôi không nhận… tôi bị vu oan. Anh ta nói láo đó, anh ta đang vu tội cho tôi… tôi bị vu tội…”
Cô dâu Phạm Đan mặc lễ phục sườn sám màu đỏ ngã xuống dưới đất không chịu đứng dậy: “Tôi trong sạch, các người dựa vào đâu mà bắt tôi, các người không thể…”
Phạm Đan khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, lớp trang điểm trên mặt cô ta vốn rất dày, khóc một cái, đường phấn kẻ mắt đều bị nhòe nhoẹt, cả một khuôn mặt nhìn rất buồn cười.
Lúc cô ta bị áp giải đi nhìn thấy Trần Phong, khóc lóc gào lớn: “Trần Phong… Trần Phong anh mau bảo chiến hữu của anh cứu em, em sai rồi! Em không cần gì nữa, nhà, xe, em đều không cần nữa, trước đây anh mua đồ cho nhà em, em đều trả lại anh hết, em xin anh, hu hu hu… Em xin anh đấy…”
Trần Phong mím chặt môi, không thốt lên một lời nào, trơ mắt nhìn Phạm Đan bị dẫn đi, hoàn toàn không có ý định ngăn lại.
Con người anh ta trước giờ đều lương thiện, chưa bao giờ làm những việc giậu đổ bìm leo.
Huống hồ cái nhà này cũng thật sự đáng bị trừng phạt, cả nhà Phạm gia từ trên xuống dưới, tâm địa xấu xa độc ác, bản chất đều thối rữa.
Loại người này, nếu giờ không trừng trị bọn họ, chỉ có thể khiến gan bọn họ càng ngày càng lớn.
Huống hồ, nếu lần này không xử lý bọn họ triệt để, sau này khi bọn họ ngóc lại rồi, sẽ vẫn tìm đến Trần gia để gây khó khăn.
Cả nhà Trần Phong đều là những người thật thà sống ngay thẳng, luôn giúp đỡ mọi người. Nếu xảy ra tranh chấp, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Phạm gia.
Cho nên, Du Dực cảm thấy nếu đã ra tay rồi, vậy thì không thể để Phạm gia sau này có cơ hội ngóc dậy.
Nếu làm, sẽ phải làm cho cả nhà bọn họ không còn cơ hội trở mình nữa.
Dù cho bất kì người nào của Phạm gia cầu xin tha thứ thì phía Du Dực cũng không hề có bất kì khả năng nào bỏ qua cho bọn họ.
Huống hồ, chứng cứ này, Du Dực đã bảo thuộc hạ của mình giao cho cảnh sát cả rồi.
Lát nữa khi cảnh sát đến, sẽ đem theo lệnh bắt người.
Quả nhiên không lâu sau đó, mấy chiếc xe cảnh sát đến, mười mấy người mặc đồng phục đi vào khách sạn.
Người bình thường trông thấy đội cảnh sát mặt đồng phục, bản năng đều có chút sợ hãi hoảng loạn. Dù sao nhìn thấy cảnh sát, thực sự không phải là chuyện tốt.
Người dẫn đầu đội cảnh sát bước tới trước mặt Du Dực trước: “Cục trưởng Du, cảm ơn anh lại giúp cảnh sát chúng tôi nâng cao tỉ lệ phá án.”
Du Dực chào hỏi anh ta mấy câu rồi chỉ tay về đám người nhà Phạm gia đang run cầm cập khóc thành một đám nói: “Chính là ba người này, chứng cứ các anh cũng đã xem qua rồi.”
“Đúng vậy, đều đã xem qua rồi, chứng cứ vô cùng xác thực, cho nên chúng tôi đến đây để trực tiếp bắt người, trước khi đến đây chúng tôi có chia thành hai đội, đội do tôi dẫn đầu tới đây bắt ba người này, đội phó trực tiếp đi bắt Phạm Kiến rồi.”
Du Dực cảm thấy đã mất khá nhiều thời gian, muốn nhanh chóng kết thúc việc này: “Được rồi, cứ thế bắt người đi đi, đúng, bắt bọn họ mang lì xì đã thu trả lại quan khách, hôn lễ không làm nữa vẫn còn muốn nắm chặt lấy tiền của người khác.”
“Được, vậy lát nữa tôi sẽ cử hai người ở lại, mang lì xì trả lại mọi người.”
“Vậy thì tốt quá rồi.”
Viên cảnh sát dẫn đầu đội quay lại nói với viên cảnh sát đứng sau mình: “Trực tiếp dẫn đi đi.”
Viên cảnh sát đó gật đầu, đi đến trước mặt người nhà Phạm gia, mỗi người ghìm một người, trực tiếp còng tay lại, răng rắc răng rắc vài tiếng liền giữ chặt người.
Phạm Đại Trung hét lên: “Không, không… tôi không nhận hối lộ, tôi không nhận… tôi bị vu oan. Anh ta nói láo đó, anh ta đang vu tội cho tôi… tôi bị vu tội…”
Cô dâu Phạm Đan mặc lễ phục sườn sám màu đỏ ngã xuống dưới đất không chịu đứng dậy: “Tôi trong sạch, các người dựa vào đâu mà bắt tôi, các người không thể…”
Phạm Đan khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, lớp trang điểm trên mặt cô ta vốn rất dày, khóc một cái, đường phấn kẻ mắt đều bị nhòe nhoẹt, cả một khuôn mặt nhìn rất buồn cười.
Lúc cô ta bị áp giải đi nhìn thấy Trần Phong, khóc lóc gào lớn: “Trần Phong… Trần Phong anh mau bảo chiến hữu của anh cứu em, em sai rồi! Em không cần gì nữa, nhà, xe, em đều không cần nữa, trước đây anh mua đồ cho nhà em, em đều trả lại anh hết, em xin anh, hu hu hu… Em xin anh đấy…”
Trần Phong mím chặt môi, không thốt lên một lời nào, trơ mắt nhìn Phạm Đan bị dẫn đi, hoàn toàn không có ý định ngăn lại.
Con người anh ta trước giờ đều lương thiện, chưa bao giờ làm những việc giậu đổ bìm leo.
/2416
|