BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1796: Ba thật đáng thương, tiền tiêu vặt ít quá
/2416
|
Nếu anh không đòi về, về nhà biết khai báo làm sao?
Thanh Ti và Nhạc Thính Phong cũng lách vào trong đám đông, cô bé nghe thấy Du Dực muốn lấy lại đồ vật, lập tức biết là gì, ôm lấy cánh tay của Nhạc Thính Phong nhỏ giọng nói: “Ba nói lì xì mà ba tặng cho chú Trần, chính là số tiền tiêu vặt của mấy tháng liền vừa xin mẹ đó...”
Nhạc Thính Phong gật đầu, ừm, cậu biết.
Tiền tiêu vặt của chú Dực đều xin từ dì Tiểu Ái.
Đừng nhìn dì Tiểu Ái hiền lành dịu dàng như thế, nhưng trong nhà dì ấy mới chính là người nói một không nói hai.
Trần Phong vừa nghe thấy Du Dực vì giúp anh ta mà ra mặt, sợ phía nhà gái lại nói những lời càng khó nghe, vội vàng nói: “Anh Dực, anh không cần phải làm vậy đâu, cả cái nhà này đều là... hầy, tóm lại, để tôi giải quyết, anh đừng đôi co với bọn họ...”
Du Dực vỗ cánh tay của anh ta: “Không sao, không sao... yên tâm, tính tình tôi gần đây đã tốt hơn nhiều rồi, sẽ không cãi nhau ầm ĩ với bọn họ đây, yên tâm đi.”
Khóe miệng Nhạc Thính Phong giật một cái, ừm, tính tình đúng là tốt, xí!
Du Dực hắng giọng mở miệng hỏi: “Ngại quá, làm dán đoạn một chút, hôn lễ này của các người chắc chắn không thành rồi đúng không?”
Ba mẹ bên phía nhà gái đang la hét ầm ĩ bỗng dừng lại, tất cả mọi người đều hướng về phía Nhạc Thính Phong.
Cô dâu lập tức chỉ tay vào Du Dực nói: “Ba mẹ, chính là anh ta, tất cả đều tại anh ta, nếu không phải tại cái gã nghèo kiết xác này đến đây thêm ăn thêm uống, keo kiệt bủn xỉn chỉ mang đến cái lì xì mỏng dính chỉ có một tờ tiền giấy thì con cũng không đến nỗi phải tức giận với Trần Phong, tất cả đều tại anh ta. Con bảo Trần Phong đuổi anh ta đi, anh ta còn không bằng lòng, cái loại nghèo hèn này căn bản không xứng đến đây ăn cơm...”
Trần Phong tức giận đùng đùng nói: “Cô đủ rồi đấy, hôn lễ này tôi không thể nào làm cùng cô được nữa. Nếu cô còn tiếp tục ăn nói vô lễ với bạn của tôi, tôi...”
Du Dực ngược lại không tức giận, giữ Trần Phong lại: “Này, vội vàng cái gì, vội vàng cái gì chứ... bớt nói vài câu! Người ta nói cũng không sai mà, tôi ấy mà, quả thật là không có tiền,” Tiền của anh đều ở chỗ vợ, tất nhiên là không có tiền rồi.
Thanh Ti nhỏ giọng nói: “Ba đáng thương quá, về nhà con sẽ nói với mẹ, để mẹ thường xuyên phát cho ba thêm chút tiền tiêu vặt nhé.”
Nhạc Thính Phong: “Không cần.”
“Tại sao vậy, anh không cảm thấy ba đáng thương à?”
“Không đáng thương.”
Du Dực nhìn về phía nhà gái, cười nói: “Tôi đây, trên người thực sự là không có tiền, tôi đến đây chính là muốn hỏi, nếu đã không kết hôn nữa rồi, vậy lì xì tôi đưa cho cô chi bằng trả lại cho tôi đi. Dù sao người anh em của tôi cũng định không cưới cô nữa rồi, lì xì này tất nhiên cũng không cần nữa. Nếu các người không trả lại cho tôi, tôi về nhà không thể nào khai báo với vợ được.”
Du Dực nói rất thành thật, đều là những lời nói thật, không có một chút giả dối nào...
Ba mẹ Trần Phong cau mày lại, cái người này rốt cuộc làm gì vậy?
Tuy bọn họ không hề có ý kiến gì với cố hữu của con trai, nhưng... nhưng người này, nói chuyện có phải là có chút gì đó rồi không?
Sắc mặt nhà gái đều xanh lét, lì xì hôm nay thu được đều đang trong tay phù dâu.
Phù dâu là em họ của cô dâu, ba mẹ nhà gái không hề có chút ý định nào muốn trả lại lì xì cho người khác.
Du Dực cau mày: “Ô, không phải chứ, người nghèo kiết xác như tôi thì có bao nhiêu tiền chứ, các người không trả lại à?”
“Hừm, dù sao các người còn định chém thêm bao nhiêu tiền của Trần Phong nữa, số tiền cỏn con đó của tôi vẫn cứ trả tôi đi, nếu không, hôm nay tôi không thể nào về nhà được. Cô xem, hai đứa nhỏ nhà tôi vẫn còn ở đây này, chúng nó đều biết, nếu số tiền trong lì xì không lấy về được, mẹ của chúng sẽ không tha cho tôi.”
Thanh Ti thành thật gật đầu: “Ba đáng thương lắm.”
Thanh Ti và Nhạc Thính Phong cũng lách vào trong đám đông, cô bé nghe thấy Du Dực muốn lấy lại đồ vật, lập tức biết là gì, ôm lấy cánh tay của Nhạc Thính Phong nhỏ giọng nói: “Ba nói lì xì mà ba tặng cho chú Trần, chính là số tiền tiêu vặt của mấy tháng liền vừa xin mẹ đó...”
Nhạc Thính Phong gật đầu, ừm, cậu biết.
Tiền tiêu vặt của chú Dực đều xin từ dì Tiểu Ái.
Đừng nhìn dì Tiểu Ái hiền lành dịu dàng như thế, nhưng trong nhà dì ấy mới chính là người nói một không nói hai.
Trần Phong vừa nghe thấy Du Dực vì giúp anh ta mà ra mặt, sợ phía nhà gái lại nói những lời càng khó nghe, vội vàng nói: “Anh Dực, anh không cần phải làm vậy đâu, cả cái nhà này đều là... hầy, tóm lại, để tôi giải quyết, anh đừng đôi co với bọn họ...”
Du Dực vỗ cánh tay của anh ta: “Không sao, không sao... yên tâm, tính tình tôi gần đây đã tốt hơn nhiều rồi, sẽ không cãi nhau ầm ĩ với bọn họ đây, yên tâm đi.”
Khóe miệng Nhạc Thính Phong giật một cái, ừm, tính tình đúng là tốt, xí!
Du Dực hắng giọng mở miệng hỏi: “Ngại quá, làm dán đoạn một chút, hôn lễ này của các người chắc chắn không thành rồi đúng không?”
Ba mẹ bên phía nhà gái đang la hét ầm ĩ bỗng dừng lại, tất cả mọi người đều hướng về phía Nhạc Thính Phong.
Cô dâu lập tức chỉ tay vào Du Dực nói: “Ba mẹ, chính là anh ta, tất cả đều tại anh ta, nếu không phải tại cái gã nghèo kiết xác này đến đây thêm ăn thêm uống, keo kiệt bủn xỉn chỉ mang đến cái lì xì mỏng dính chỉ có một tờ tiền giấy thì con cũng không đến nỗi phải tức giận với Trần Phong, tất cả đều tại anh ta. Con bảo Trần Phong đuổi anh ta đi, anh ta còn không bằng lòng, cái loại nghèo hèn này căn bản không xứng đến đây ăn cơm...”
Trần Phong tức giận đùng đùng nói: “Cô đủ rồi đấy, hôn lễ này tôi không thể nào làm cùng cô được nữa. Nếu cô còn tiếp tục ăn nói vô lễ với bạn của tôi, tôi...”
Du Dực ngược lại không tức giận, giữ Trần Phong lại: “Này, vội vàng cái gì, vội vàng cái gì chứ... bớt nói vài câu! Người ta nói cũng không sai mà, tôi ấy mà, quả thật là không có tiền,” Tiền của anh đều ở chỗ vợ, tất nhiên là không có tiền rồi.
Thanh Ti nhỏ giọng nói: “Ba đáng thương quá, về nhà con sẽ nói với mẹ, để mẹ thường xuyên phát cho ba thêm chút tiền tiêu vặt nhé.”
Nhạc Thính Phong: “Không cần.”
“Tại sao vậy, anh không cảm thấy ba đáng thương à?”
“Không đáng thương.”
Du Dực nhìn về phía nhà gái, cười nói: “Tôi đây, trên người thực sự là không có tiền, tôi đến đây chính là muốn hỏi, nếu đã không kết hôn nữa rồi, vậy lì xì tôi đưa cho cô chi bằng trả lại cho tôi đi. Dù sao người anh em của tôi cũng định không cưới cô nữa rồi, lì xì này tất nhiên cũng không cần nữa. Nếu các người không trả lại cho tôi, tôi về nhà không thể nào khai báo với vợ được.”
Du Dực nói rất thành thật, đều là những lời nói thật, không có một chút giả dối nào...
Ba mẹ Trần Phong cau mày lại, cái người này rốt cuộc làm gì vậy?
Tuy bọn họ không hề có ý kiến gì với cố hữu của con trai, nhưng... nhưng người này, nói chuyện có phải là có chút gì đó rồi không?
Sắc mặt nhà gái đều xanh lét, lì xì hôm nay thu được đều đang trong tay phù dâu.
Phù dâu là em họ của cô dâu, ba mẹ nhà gái không hề có chút ý định nào muốn trả lại lì xì cho người khác.
Du Dực cau mày: “Ô, không phải chứ, người nghèo kiết xác như tôi thì có bao nhiêu tiền chứ, các người không trả lại à?”
“Hừm, dù sao các người còn định chém thêm bao nhiêu tiền của Trần Phong nữa, số tiền cỏn con đó của tôi vẫn cứ trả tôi đi, nếu không, hôm nay tôi không thể nào về nhà được. Cô xem, hai đứa nhỏ nhà tôi vẫn còn ở đây này, chúng nó đều biết, nếu số tiền trong lì xì không lấy về được, mẹ của chúng sẽ không tha cho tôi.”
Thanh Ti thành thật gật đầu: “Ba đáng thương lắm.”
/2416
|