BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1777: Có lẽ nhận thức được không đẹp trai bằng anh
/2416
|
Mãi một lúc sau Lộ Tu Trạch mới ngồi dậy, gương mặt tổn thương đã không còn nữa, cậu hất tóc một cái: “Bỏ đi, không cần biết tấm gương ngọn hải đăng hay là sức mạnh gì của cô ấy, tóm lại cô ấy đã tỏ tình với tớ, hừm...”
Nhạc Thính Phong: “Cậu cũng có thể tự lừa dối mình như thế, tớ sẽ không xem thường cậu đâu.”
Lộ Tu Triệt ôm ngực, mẹ ơi, trái tim đau quá, lại thêm một cây kim đâm vào.
Cậu ngẩng đầu lên một lần nữa mới phát hiện, hai người bàn trên đều đang nghiêng người, dựa lưng ra sau, vểnh tai nghe. Khuôn mặt Lộ Tu Triệt ngay lập tức đỏ ửng. Bọn họ quay đầu xuống nhìn một cái, chỉ nhìn thấy người ngồi bàn sau, đầu đang sắp thò đến chỗ bọn họ. Lộ Tu Triệt đột nhiên cảm thấy mắt mặt, cậu đỏ mặt, đập bàn một cái: “Các cậu làm cái gì thế?”
Bốn người bàn trên dưới đồng thời run cầm cập, sau đó vội vàng ai lấy làm việc của mình. Một cậu nam sinh ngồi bàn trước, ánh mắt thoáng chút vui không dám nhìn Lộ Tu Triệt: “Khà khà, không có gì, không có gì. Tớ... tớ có một câu hỏi muốn hỏi Nhạc Thính Phong...”
Đón lấy ánh mắt đang căm giận bừng bừng của Lộ Tu Triệt, cậu nam sinh bàn trước cẩn thận từng ly từng tí hỏi Nhạc Thính Phong một câu hỏi trắc nghiệm tiếng anh.
Nhạc Thính Phong lướt qua một cái, “C”
Nam sinh nói: “Cảm ơn...”
Sau khi ngồi về bàn, khoảng chừng mười giây, nam sinh đó hình như lấy hết dũng khí, quay người sát gần đến trước mặt Lộ Tu Triệt, thấp giọng hỏi: “Lộ Tu Triệt, hôm nay cậu nhận được thư tình à?”
“Cút!”
Nếu như có thể, Lộ Tu Triệt thật sự muốn đạp cái tên bàn trên cùng cái tên Nhạc Thính Phong ngồi bên cạnh ra ngoài, hai thằng này...
Khi sắp vào giờ học, nam sinh ngồi bàn sau lại không nhìn được tò mò, tiến lại gần hỏi: “Lộ Tu Triệt cậu... nhận được thư tình thật à?”
Lộ Tu Triệt cắn răng cắn lợi: “Cút!”
Nếu không phải giáo viên vào lớp rồi thì lần này Lộ Tu Triệt thật sự sẽ đá tên ngồi phía sau ra ngoài.
Lộ Tu Triệt trong lòng hậm hực, ông đây một đời rạng rỡ lẫy lừng, cảm giác sao mà mất mặt vậy.
Không dễ dàng gì mới nhận được một bức thư tình, kết quả lại là... thư cảm ơn, thư cảm ơn đó...
Ầy...
Nhưng nghĩ lại, Trình Yên chính miệng nói những lời này, trái tim Lộ Tu Triệt cũng đã tốt hơn một chút.
Có điều việc mà Lộ Tu Triệt không ngờ đến chính là, chưa đợi đến lúc tan học, học sinh cả trường đều biết Lộ Tu Triệt hôm nay nhận được thư tình.
Cuối cùng Lộ Tu Triệt không thể chịu đựng nổi, tan học lập tức lôi mấy nam sinh ngồi bàn trên bàn dưới vào nhà vệ sinh nam, xử lý một lượt.
Tan học, Nhạc Thính Phong an ủi cậu: “Đừng thất vọng, yên tâm, sớm muộn gì cũng sẽ có.”
Lộ Tu Triệt cúi gằm mặt xuống: “Lại thư cảm ơn sao?”
Nhạc Thính Phong lườm cậu một cái: “Thư cảm ơn không tốt à. Cậu có từng nghĩ qua, việc cậu làm, sự tồn tại của cậu, vô tình vô ý mang đến dũng khí, ánh sáng cho người khác, để họ tìm được phương hướng. Đây chẳng phải là một việc tốt hay sao?”
Lộ Tu Triệt gãi gãi đầu: “Hình như... lại bị câu nói đơn giản của cậu nói thông rồi.”
Hơn nữa còn cảm thấy những việc mà bản thân mình làm, hình như phút chốc biến thành có ý nghĩa, đến hình tượng bản thân của cậu cũng ngay tức khắc lớn lên.
Kết quả, từ trên tầng đi xuống, Lộ Tu Triệt vừa hay gặp phải Trình Yên.
Trình Yên đỏ mặt, xoay người chạy mất.
Nhạc Thính Phong nói với người đi cùng khóe miệng đang co lại: “Cậu xem xem, tình huống bình thường, đáng lẽ phải hỏi cậu suy nghĩ thế nào rồi, cô ấy lại chạy mất... rồi!”
Cho nên, việc này cho thấy không hề có ý định muốn nói chuyện yêu đương với cậu!
Tâm trạng khó khăn lắm mới tốt lên đôi chút của Lộ Tu Triệt ngay lập tức lại sụp đổ.
Tiếp tục là Thanh Ti, cô bé hiếu kỳ hỏi: “Anh ơi, Lộ Tu Triệt hôm nay không vui à?”
“Ừm...”
“Tại sao vậy?”
Nhạc Thính Phong nghiêm túc trả lời: “Có lẽ nhận thức được không đẹp trai bằng anh.”
Nhạc Thính Phong: “Cậu cũng có thể tự lừa dối mình như thế, tớ sẽ không xem thường cậu đâu.”
Lộ Tu Triệt ôm ngực, mẹ ơi, trái tim đau quá, lại thêm một cây kim đâm vào.
Cậu ngẩng đầu lên một lần nữa mới phát hiện, hai người bàn trên đều đang nghiêng người, dựa lưng ra sau, vểnh tai nghe. Khuôn mặt Lộ Tu Triệt ngay lập tức đỏ ửng. Bọn họ quay đầu xuống nhìn một cái, chỉ nhìn thấy người ngồi bàn sau, đầu đang sắp thò đến chỗ bọn họ. Lộ Tu Triệt đột nhiên cảm thấy mắt mặt, cậu đỏ mặt, đập bàn một cái: “Các cậu làm cái gì thế?”
Bốn người bàn trên dưới đồng thời run cầm cập, sau đó vội vàng ai lấy làm việc của mình. Một cậu nam sinh ngồi bàn trước, ánh mắt thoáng chút vui không dám nhìn Lộ Tu Triệt: “Khà khà, không có gì, không có gì. Tớ... tớ có một câu hỏi muốn hỏi Nhạc Thính Phong...”
Đón lấy ánh mắt đang căm giận bừng bừng của Lộ Tu Triệt, cậu nam sinh bàn trước cẩn thận từng ly từng tí hỏi Nhạc Thính Phong một câu hỏi trắc nghiệm tiếng anh.
Nhạc Thính Phong lướt qua một cái, “C”
Nam sinh nói: “Cảm ơn...”
Sau khi ngồi về bàn, khoảng chừng mười giây, nam sinh đó hình như lấy hết dũng khí, quay người sát gần đến trước mặt Lộ Tu Triệt, thấp giọng hỏi: “Lộ Tu Triệt, hôm nay cậu nhận được thư tình à?”
“Cút!”
Nếu như có thể, Lộ Tu Triệt thật sự muốn đạp cái tên bàn trên cùng cái tên Nhạc Thính Phong ngồi bên cạnh ra ngoài, hai thằng này...
Khi sắp vào giờ học, nam sinh ngồi bàn sau lại không nhìn được tò mò, tiến lại gần hỏi: “Lộ Tu Triệt cậu... nhận được thư tình thật à?”
Lộ Tu Triệt cắn răng cắn lợi: “Cút!”
Nếu không phải giáo viên vào lớp rồi thì lần này Lộ Tu Triệt thật sự sẽ đá tên ngồi phía sau ra ngoài.
Lộ Tu Triệt trong lòng hậm hực, ông đây một đời rạng rỡ lẫy lừng, cảm giác sao mà mất mặt vậy.
Không dễ dàng gì mới nhận được một bức thư tình, kết quả lại là... thư cảm ơn, thư cảm ơn đó...
Ầy...
Nhưng nghĩ lại, Trình Yên chính miệng nói những lời này, trái tim Lộ Tu Triệt cũng đã tốt hơn một chút.
Có điều việc mà Lộ Tu Triệt không ngờ đến chính là, chưa đợi đến lúc tan học, học sinh cả trường đều biết Lộ Tu Triệt hôm nay nhận được thư tình.
Cuối cùng Lộ Tu Triệt không thể chịu đựng nổi, tan học lập tức lôi mấy nam sinh ngồi bàn trên bàn dưới vào nhà vệ sinh nam, xử lý một lượt.
Tan học, Nhạc Thính Phong an ủi cậu: “Đừng thất vọng, yên tâm, sớm muộn gì cũng sẽ có.”
Lộ Tu Triệt cúi gằm mặt xuống: “Lại thư cảm ơn sao?”
Nhạc Thính Phong lườm cậu một cái: “Thư cảm ơn không tốt à. Cậu có từng nghĩ qua, việc cậu làm, sự tồn tại của cậu, vô tình vô ý mang đến dũng khí, ánh sáng cho người khác, để họ tìm được phương hướng. Đây chẳng phải là một việc tốt hay sao?”
Lộ Tu Triệt gãi gãi đầu: “Hình như... lại bị câu nói đơn giản của cậu nói thông rồi.”
Hơn nữa còn cảm thấy những việc mà bản thân mình làm, hình như phút chốc biến thành có ý nghĩa, đến hình tượng bản thân của cậu cũng ngay tức khắc lớn lên.
Kết quả, từ trên tầng đi xuống, Lộ Tu Triệt vừa hay gặp phải Trình Yên.
Trình Yên đỏ mặt, xoay người chạy mất.
Nhạc Thính Phong nói với người đi cùng khóe miệng đang co lại: “Cậu xem xem, tình huống bình thường, đáng lẽ phải hỏi cậu suy nghĩ thế nào rồi, cô ấy lại chạy mất... rồi!”
Cho nên, việc này cho thấy không hề có ý định muốn nói chuyện yêu đương với cậu!
Tâm trạng khó khăn lắm mới tốt lên đôi chút của Lộ Tu Triệt ngay lập tức lại sụp đổ.
Tiếp tục là Thanh Ti, cô bé hiếu kỳ hỏi: “Anh ơi, Lộ Tu Triệt hôm nay không vui à?”
“Ừm...”
“Tại sao vậy?”
Nhạc Thính Phong nghiêm túc trả lời: “Có lẽ nhận thức được không đẹp trai bằng anh.”
/2416
|