BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1749: Chờ đó, ta nhất định phải báo thù
/2416
|
"Điều này chứng minh, nhất định có người nói với nó. Ít nhất cũng có người đưa thuốc cho nó, để nó làm như vậy. Dù sao thì người bình thường chẳng ai lại đi đề phòng một đứa trẻ con cả.”
Lời này của cậu ý tứ rất rõ ràng rằng có lẽ Dư Viễn Phàm chỉ là vật hy sinh mà thôi.
Mà kẻ lấy hắn ra làm vật hy sinh mới đích thực là hung thủ chân chính muốn giết chết Lộ lão gia.
Nhưng mà, hung thủ này cũng rất dễ đoán, ngoại trừ Dư Mộng Nhân ra thì còn có ai chứ? Dĩ nhiên là không có. Dư Mộng Nhân cũng biết rõ rằng, nếu là tự cô ta ra tay, căn bản không thể vào được cửa lớn nhà họ Lộ. Hơn nữa, một khi thành công rồi, vạn nhất điều tra ra cô ta chính là kẻ sát nhân, khỏi phải nói cũng biết hình phạt thế nào.
Nhưng Dư Viễn Phàm thì không giống vậy, nó vẫn là đứa trẻ, lại còn là vị thành niên.
Dù sao mặc kệ có nói thế nào, hai mẹ con bọn họ không ai cũng thoát được liên can.
Bà cụ tức giận siết chặt nắm tay run rẩy. Con tiện nhân Dư Mộng Nhân này, uổng công bà còn nói với chồng rằng cũng không phải là không thể để cho cô ta bước vào nhà họ Lộ.
Lộ Hướng Đông nháy mắt với Lộ Tu Triệt, ý muốn cậu đừng có nói nữa, bà cụ đã tức giận đến thế này rồi.
Lộ Tu Triệt nghiêng người không thèm nhìn hắn. Không nói cho bà cụ ư, thế chẳng lẽ phải gạt bà hay sao?
Bà cụ cả giận nói: “Con tiện nhân kia, ta sẽ không tha cho nó.”
Bà cụ làm sao lại không biết, Dư Viễn Phàm chỉ là vật hy sinh mà thôi. Dư Mộng Nhân phía sau nó mới là đầu sỏ gây chuyện, người đàn bà kia mới là kẻ đáng phải trừng phạt.
Lộ Tu Triệt trấn an:” Bà nội không nên gấp gáp, cảnh sát sẽ sớm điều tra ra thôi. Đến lúc đó Dư Mộng Nhân và Dư Viễn Phàm, ai cũng đừng mong chạy thoát.”
Bà cụ chỉ vào Lộ Hướng Đông nói: “Chuyện của ba anh, tôi tạm thời chưa tính sổ với anh. Nếu lần này ba anh còn có thể tỉnh lại, để ông ấy quyết định xem anh có xứng làm con cháu nhà họ Lộ hay không.”
Lộ Hướng Đông rụt rụt cổ, không dám hé răng.
…
Ở một nơi khác, Dư Viễn Phàm bị hơi lạnh làm tỉnh. Mở mắt ra, cậu ta phát hiện bản thân đang nằm giữa một đống rác rưởi. Trời đã tối, trên người lại bị rác rưởi phủ lên một tầng dày, có một con chó hoang đang ở bên cạnh bới tìm thức ăn, còn có một con chuột sợ hãi chạy vọt qua.
Dư Viễn Phàm mở mắt, ý thức được tình hình hiện tại của bản thân, sợ tới mức giật mình nhổm dậy, đau đớn kích liệt trên người trong nháy mắt đã lan đi khắp toàn thân.
Dư Viễn Phàm bị đau bật ra tiếng kêu thảm thiết. Cậu giãy giụa cố đứng lên, nhìn quanh bốn phía, nhất thời lại không biết bản thân mình đang ở chỗ nào?
Cậu sợ hãi nhìn bốn phía, sợ tới mức hét lên chói tai.
Thế nhưng xung quanh lại chẳng có bóng người, tất cả chỉ là rác rưởi, thỉnh thoảng nghe thấy đôi ba tiếng chó sủa.
Hôm nay cậu bị vệ sĩ của Lộ Tu Triệt ném vào thùng rác, sau đó công nhân vệ sinh môi trường không nhìn thấy, cứ thế đem thùng rác đổ lên xe, đưa cậu cùng đống rác tới bãi rác tập trung sau đó rời đi.
Dư Viễn Phàm sợ hãi cực kỳ, ôm đầu chạy dọc theo núi rác xuống dưới.
Cậu không nhìn ra phương hướng, cũng chẳng thấy bóng người. Trời thì tối đen, Dư Viễn Phàm có lẽ sớm bị dọa chết.
Ngơ dại ở bãi rác suốt một đêm, rốt cuộc lúc mặt trời mọc cũng nhìn thấy được một cái xe chở rác. Dư Viễn Phàm tiến tới liền được dẫn theo ra ngoài.
Mặt trời lên cao, Dư Viễn Phàm cả người thối hoắc mới về tới nhà.
Dư Mộng Nhân nhìn thấy con trai thì kinh hô một tiếng: “Con sao lại thế này, tối hôm qua con ở với ai vậy?”
Dư Viễn Phàm cái gì cũng không nói chạy vọt vào nhà vệ sinh, hung hăng chà xát khắp người tới vài lượt.
Tắm táp mất cả tiếng đồng hồ mới bước ra, Dư Viễn Phàm đem chuyện mình gặp phải nghiến răng nghiến lợi nói ra, cuối cùng hắn nói: “Nhất định là Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong. Bọn mày chờ đó cho tao, chờ đó… tao nhất định không tha cho bọn mày…”
Lời này của cậu ý tứ rất rõ ràng rằng có lẽ Dư Viễn Phàm chỉ là vật hy sinh mà thôi.
Mà kẻ lấy hắn ra làm vật hy sinh mới đích thực là hung thủ chân chính muốn giết chết Lộ lão gia.
Nhưng mà, hung thủ này cũng rất dễ đoán, ngoại trừ Dư Mộng Nhân ra thì còn có ai chứ? Dĩ nhiên là không có. Dư Mộng Nhân cũng biết rõ rằng, nếu là tự cô ta ra tay, căn bản không thể vào được cửa lớn nhà họ Lộ. Hơn nữa, một khi thành công rồi, vạn nhất điều tra ra cô ta chính là kẻ sát nhân, khỏi phải nói cũng biết hình phạt thế nào.
Nhưng Dư Viễn Phàm thì không giống vậy, nó vẫn là đứa trẻ, lại còn là vị thành niên.
Dù sao mặc kệ có nói thế nào, hai mẹ con bọn họ không ai cũng thoát được liên can.
Bà cụ tức giận siết chặt nắm tay run rẩy. Con tiện nhân Dư Mộng Nhân này, uổng công bà còn nói với chồng rằng cũng không phải là không thể để cho cô ta bước vào nhà họ Lộ.
Lộ Hướng Đông nháy mắt với Lộ Tu Triệt, ý muốn cậu đừng có nói nữa, bà cụ đã tức giận đến thế này rồi.
Lộ Tu Triệt nghiêng người không thèm nhìn hắn. Không nói cho bà cụ ư, thế chẳng lẽ phải gạt bà hay sao?
Bà cụ cả giận nói: “Con tiện nhân kia, ta sẽ không tha cho nó.”
Bà cụ làm sao lại không biết, Dư Viễn Phàm chỉ là vật hy sinh mà thôi. Dư Mộng Nhân phía sau nó mới là đầu sỏ gây chuyện, người đàn bà kia mới là kẻ đáng phải trừng phạt.
Lộ Tu Triệt trấn an:” Bà nội không nên gấp gáp, cảnh sát sẽ sớm điều tra ra thôi. Đến lúc đó Dư Mộng Nhân và Dư Viễn Phàm, ai cũng đừng mong chạy thoát.”
Bà cụ chỉ vào Lộ Hướng Đông nói: “Chuyện của ba anh, tôi tạm thời chưa tính sổ với anh. Nếu lần này ba anh còn có thể tỉnh lại, để ông ấy quyết định xem anh có xứng làm con cháu nhà họ Lộ hay không.”
Lộ Hướng Đông rụt rụt cổ, không dám hé răng.
…
Ở một nơi khác, Dư Viễn Phàm bị hơi lạnh làm tỉnh. Mở mắt ra, cậu ta phát hiện bản thân đang nằm giữa một đống rác rưởi. Trời đã tối, trên người lại bị rác rưởi phủ lên một tầng dày, có một con chó hoang đang ở bên cạnh bới tìm thức ăn, còn có một con chuột sợ hãi chạy vọt qua.
Dư Viễn Phàm mở mắt, ý thức được tình hình hiện tại của bản thân, sợ tới mức giật mình nhổm dậy, đau đớn kích liệt trên người trong nháy mắt đã lan đi khắp toàn thân.
Dư Viễn Phàm bị đau bật ra tiếng kêu thảm thiết. Cậu giãy giụa cố đứng lên, nhìn quanh bốn phía, nhất thời lại không biết bản thân mình đang ở chỗ nào?
Cậu sợ hãi nhìn bốn phía, sợ tới mức hét lên chói tai.
Thế nhưng xung quanh lại chẳng có bóng người, tất cả chỉ là rác rưởi, thỉnh thoảng nghe thấy đôi ba tiếng chó sủa.
Hôm nay cậu bị vệ sĩ của Lộ Tu Triệt ném vào thùng rác, sau đó công nhân vệ sinh môi trường không nhìn thấy, cứ thế đem thùng rác đổ lên xe, đưa cậu cùng đống rác tới bãi rác tập trung sau đó rời đi.
Dư Viễn Phàm sợ hãi cực kỳ, ôm đầu chạy dọc theo núi rác xuống dưới.
Cậu không nhìn ra phương hướng, cũng chẳng thấy bóng người. Trời thì tối đen, Dư Viễn Phàm có lẽ sớm bị dọa chết.
Ngơ dại ở bãi rác suốt một đêm, rốt cuộc lúc mặt trời mọc cũng nhìn thấy được một cái xe chở rác. Dư Viễn Phàm tiến tới liền được dẫn theo ra ngoài.
Mặt trời lên cao, Dư Viễn Phàm cả người thối hoắc mới về tới nhà.
Dư Mộng Nhân nhìn thấy con trai thì kinh hô một tiếng: “Con sao lại thế này, tối hôm qua con ở với ai vậy?”
Dư Viễn Phàm cái gì cũng không nói chạy vọt vào nhà vệ sinh, hung hăng chà xát khắp người tới vài lượt.
Tắm táp mất cả tiếng đồng hồ mới bước ra, Dư Viễn Phàm đem chuyện mình gặp phải nghiến răng nghiến lợi nói ra, cuối cùng hắn nói: “Nhất định là Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong. Bọn mày chờ đó cho tao, chờ đó… tao nhất định không tha cho bọn mày…”
/2416
|