Lộ lão gia thở dài, nhận lấy chén nước uống một ngụm: “Người đàn bà đó, thật đúng là không có cách nào so sánh được.”
Bà Lộ gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay gặp thằng bé này, tôi lại càng thấy Tiểu Triệt nhà mình tốt. Tuy rằng... Tôi cũng biết là thằng bé đó đáng thương, nếu từ nhỏ nó đã được ở bên cạnh chúng ta thì sẽ không bị dạy dỗ thành như vậy, nhưng giờ nó thành ra như vậy, ngoại trừ do mẹ nó ở bên ngoài tác động vào, hẳn là có ít nhiều nguyên nhân ở chính nó nữa...”
“Lại nói về Tiểu Triệt, đúng là đời sống vật chất của thằng bé đúng là tốt thật, nhưng cũng không nhận được bao nhiêu tình thương, nhất là mấy năm nay, trong khoảng thời gian này, Hướng Đông lại vắng nhà suốt cả tháng. Xem ra Tiểu Triệt chính là ở trong giai đoạn này mà thoát thai hoán cốt, không ai nhắc nhở thằng bé học hành, nhưng nó thì sao, hằng ngày một mình nỗ lực, một mình học tập, buổi sáng sớm thì chạy bộ thể dục rồi học bài, chuyện này, ai quản thằng bé chứ?”
Đây là lần thứ hai bà Lộ gặp Dư Viễn Phàm, nhưng mà bà vẫn cảm thấy, khi so sánh Dư Viễn Phàm với Lộ Tu Triệt thì Lộ Tu Triệt thật sự vẫn tốt hơn rất nhiều.
Lộ lão gia nghe thấy lời bạn già mình nói thì gật đầu, ai nói không phải đâu.
Thằng bé đó đúng là không được giáo dục tốt nhất, nhưng nó có thể biến thành như vậy cũng không phải hoàn toàn đều do hoàn cảnh tác động.
Bà Lộ nói: “Tôi thấy, không bằng chúng ta bàn bạc với Hướng Đông, đổi sang một địa phương khác, thành phố lân cận cũng được mà tỉnh khác cũng tốt, đừng để nó ở thủ đô nữa. Thằng bé đo cứ ở đây, xem chừng sẽ không cắt đứt được ý niệm đâu, chẳng bằng cứ cho nó đi xa một chút, để nó không gặp chúng ta, từ từ có thể sẽ không suy nghĩ về chuyện này nữa.”
Hô hấp của Lộ lão gia có chút nhanh hơn: “Ra nước ngoài đi, ra nước ngoài, nơi nơi đều mới mẻ, ít nhất có thể dời lực chú ý của thằng bé đi một chút...”
Bà Lộ phát hiện hô hấp của bạn già mình có điểm không đúng: “Ông làm sao vậy? Sao sắc mặt ông lại không tốt thế kia?”
Lộ lão gia khoát tay: “Không sao đâu, có chút buồn bực thôi, xem ra là bị thằng nhóc kia làm cho tức giận quá chăng?”
Bà Lộ vội nói: “Để tôi lấy thuốc trợ tim cho ông.”
“Không cần đâu, tôi ngồi một lát thôi...”
“Tôi thấy tình hình của ông không ổn đâu, hay là chúng ta đi bệnh viện đi ông.”
....
Lộ Hướng Đông đang ngồi trong phòng họp, hiện giờ công việc của hắn gần như đã khôi phục về trạng thái bình thường.
Sau khi cuộc họp kết thúc, ngày mai hắn chuẩn bị đi công tác xuống phía Nam một chuyến.
Bỗng nhiên di động của hắn đổ chương. Lộ Hướng Đông vốn đặt ra quy định cho mọi người là trong thời gian họp tất cả đều phải yên lặng, không được tuỳ ý nghe điên thoại. Hắn vốn cũng đang định tắt máy nhưng vừa nhìn lại thấy số gọi tới là số điện thoại của nhà mình.
Lộ Hướng Đông do dự một chút, trong nhà gọi tới thế này, hẳn là ông bà cụ có việc gì đó, hắn cũng chỉ cứng rắn bề ngoài nên tiếp điện thoại.
“Alô... Có chuyện gì vậy?”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói đầy lo lắng của cô giúp việc: “Lộ tiên sinh, ông cụ tái phát bệnh tim, đã đưa vào bệnh viện rồi.”
Lộ Hướng Đông vừa nghe vậy lập tức đứng dậy, động tác của hắn mạnh mẽ đến nỗi chiếc ghế dựa hắn đang ngồi bị đẩy mạnh ra sau, tạo ra âm thanh ma sát với nền đất vô cùng chói tai: “Sao lại như vậy? Đang êm đẹp sao tự nhiên lại phát bệnh vậy???”
Mọi người trong phòng họp bị hành động này của hắn làm cho hoảng sợ.
Sắc mặt Lộ Hướng Đông vô cùng nghiêm túc, thân thể Lộ lão gia ra sao Lộ Hướng Đông đều biết. Mỗi sáng ông đều dậy sớm để rèn luyện. Tuy rằng tuổi tác ông đã cao, một năm bốn mùa khó tránh khỏi những lúc đau đầu nhức óc, nhưng thân thể ông cụ vẫn rất tốt. Tuy nhiên là người già thì vẫn có chút vấn đề, trái tim của ông không được tốt cho lắm.
Tuy nhiên, nếu nói là nghiêm trọng thì ông cụ cũng chưa từng gặp phải, ít nhất là cũng chưa từng bởi vì bệnh tim mà phải vào nhập viện, cùng lắm chỉ cần uống một, hai viên trợ tim là được rồi, cho nên ông cụ tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ mà phát bệnh tim được, nhất định phải có nguyên nhân.
Bà Lộ gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay gặp thằng bé này, tôi lại càng thấy Tiểu Triệt nhà mình tốt. Tuy rằng... Tôi cũng biết là thằng bé đó đáng thương, nếu từ nhỏ nó đã được ở bên cạnh chúng ta thì sẽ không bị dạy dỗ thành như vậy, nhưng giờ nó thành ra như vậy, ngoại trừ do mẹ nó ở bên ngoài tác động vào, hẳn là có ít nhiều nguyên nhân ở chính nó nữa...”
“Lại nói về Tiểu Triệt, đúng là đời sống vật chất của thằng bé đúng là tốt thật, nhưng cũng không nhận được bao nhiêu tình thương, nhất là mấy năm nay, trong khoảng thời gian này, Hướng Đông lại vắng nhà suốt cả tháng. Xem ra Tiểu Triệt chính là ở trong giai đoạn này mà thoát thai hoán cốt, không ai nhắc nhở thằng bé học hành, nhưng nó thì sao, hằng ngày một mình nỗ lực, một mình học tập, buổi sáng sớm thì chạy bộ thể dục rồi học bài, chuyện này, ai quản thằng bé chứ?”
Đây là lần thứ hai bà Lộ gặp Dư Viễn Phàm, nhưng mà bà vẫn cảm thấy, khi so sánh Dư Viễn Phàm với Lộ Tu Triệt thì Lộ Tu Triệt thật sự vẫn tốt hơn rất nhiều.
Lộ lão gia nghe thấy lời bạn già mình nói thì gật đầu, ai nói không phải đâu.
Thằng bé đó đúng là không được giáo dục tốt nhất, nhưng nó có thể biến thành như vậy cũng không phải hoàn toàn đều do hoàn cảnh tác động.
Bà Lộ nói: “Tôi thấy, không bằng chúng ta bàn bạc với Hướng Đông, đổi sang một địa phương khác, thành phố lân cận cũng được mà tỉnh khác cũng tốt, đừng để nó ở thủ đô nữa. Thằng bé đo cứ ở đây, xem chừng sẽ không cắt đứt được ý niệm đâu, chẳng bằng cứ cho nó đi xa một chút, để nó không gặp chúng ta, từ từ có thể sẽ không suy nghĩ về chuyện này nữa.”
Hô hấp của Lộ lão gia có chút nhanh hơn: “Ra nước ngoài đi, ra nước ngoài, nơi nơi đều mới mẻ, ít nhất có thể dời lực chú ý của thằng bé đi một chút...”
Bà Lộ phát hiện hô hấp của bạn già mình có điểm không đúng: “Ông làm sao vậy? Sao sắc mặt ông lại không tốt thế kia?”
Lộ lão gia khoát tay: “Không sao đâu, có chút buồn bực thôi, xem ra là bị thằng nhóc kia làm cho tức giận quá chăng?”
Bà Lộ vội nói: “Để tôi lấy thuốc trợ tim cho ông.”
“Không cần đâu, tôi ngồi một lát thôi...”
“Tôi thấy tình hình của ông không ổn đâu, hay là chúng ta đi bệnh viện đi ông.”
....
Lộ Hướng Đông đang ngồi trong phòng họp, hiện giờ công việc của hắn gần như đã khôi phục về trạng thái bình thường.
Sau khi cuộc họp kết thúc, ngày mai hắn chuẩn bị đi công tác xuống phía Nam một chuyến.
Bỗng nhiên di động của hắn đổ chương. Lộ Hướng Đông vốn đặt ra quy định cho mọi người là trong thời gian họp tất cả đều phải yên lặng, không được tuỳ ý nghe điên thoại. Hắn vốn cũng đang định tắt máy nhưng vừa nhìn lại thấy số gọi tới là số điện thoại của nhà mình.
Lộ Hướng Đông do dự một chút, trong nhà gọi tới thế này, hẳn là ông bà cụ có việc gì đó, hắn cũng chỉ cứng rắn bề ngoài nên tiếp điện thoại.
“Alô... Có chuyện gì vậy?”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói đầy lo lắng của cô giúp việc: “Lộ tiên sinh, ông cụ tái phát bệnh tim, đã đưa vào bệnh viện rồi.”
Lộ Hướng Đông vừa nghe vậy lập tức đứng dậy, động tác của hắn mạnh mẽ đến nỗi chiếc ghế dựa hắn đang ngồi bị đẩy mạnh ra sau, tạo ra âm thanh ma sát với nền đất vô cùng chói tai: “Sao lại như vậy? Đang êm đẹp sao tự nhiên lại phát bệnh vậy???”
Mọi người trong phòng họp bị hành động này của hắn làm cho hoảng sợ.
Sắc mặt Lộ Hướng Đông vô cùng nghiêm túc, thân thể Lộ lão gia ra sao Lộ Hướng Đông đều biết. Mỗi sáng ông đều dậy sớm để rèn luyện. Tuy rằng tuổi tác ông đã cao, một năm bốn mùa khó tránh khỏi những lúc đau đầu nhức óc, nhưng thân thể ông cụ vẫn rất tốt. Tuy nhiên là người già thì vẫn có chút vấn đề, trái tim của ông không được tốt cho lắm.
Tuy nhiên, nếu nói là nghiêm trọng thì ông cụ cũng chưa từng gặp phải, ít nhất là cũng chưa từng bởi vì bệnh tim mà phải vào nhập viện, cùng lắm chỉ cần uống một, hai viên trợ tim là được rồi, cho nên ông cụ tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ mà phát bệnh tim được, nhất định phải có nguyên nhân.
/2416
|