Dư Viễn Phàm có chút kích động lẫn chờ mong, ấn vang chuông cửa.
Đợi một lúc mới có người ra mở cửa cho cậu.
Cô giúp việc thấy ngoài cửa là một cậu bé khoảng 12, 13 tuổi thì có chút kinh ngạc, đây không lẽ là bạn bè của thiếu gia sao?
Cô liền hỏi cậu ta: “Cậu tìm thiếu gia nhà chúng tôi sao? Thiếu gia nhà chúng tôi đi học rồi.”
Dư Viễn Phàm lắc đầu: “Không, cháu không tìm Lộ Tu Triệt, cháu muốn tìm... Lộ lão tiên sinh.”
Cô giúp việc mỉm cười: “Tìm ông cụ nhà chúng tôi sao? Chuyện này có chút thú vị nha, vậy cậu nói xem, cậu là ai, ông cụ nhà chúng tôi sao lại phải gặp cậu đây?”
“Tên cháu là Dư Viễn Phàm, cháu muốn gặp Lộ lão tiên sinh, phiền dì thông báo cho ông cụ giúp cháu một tiếng được không?” Dư Viễn Phàm cố gắng làm ra vẻ một đứa trẻ tuổi còn nhỏ nhưng vô cùng lễ phép.
Cô giúp việc sửng sốt một chút, Dư Viễn Phàm... Cái tên này quen quá, từ từ, đây không phải là... Đứa con riêng kia của Lộ Hướng Đông hay sao?
Mặc dù lúc bình thường, khi Lộ lão gia và Lộ Hướng Đông cãi nhau cũng không cãi nhau trước mặt người hầu, nhưng mà, trong ngôi nhà lớn thế này cũng không phải là không có kẽ hở, có một người biết thì tất cả mọi người còn lại đều biết.
Chẳng qua tất cả mọi người đều làm bộ như không biết mà thôi, chứ trên thực tế, tất cả đều biết cả rồi.
Vì vậy, ánh mắt cô giúp việc nhìn Dư Viễn Phàm tất nhiên không thể hòa nhã được.
Nhưng mà Dư Viễn Phàm rốt cuộc vẫn là con trai của Lộ Hướng Đông. Tuy rằng hiện giời ông cụ không cho thằng bé bước vào nhà họ Lộ, nhưng trên người nó vẫn đang chảy dòng máu nhà họ Lộ. Nói không chừng một ngày nào đó ông lại đổi ý thì sao, làm một người hầu thì dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể lấn lướt chủ nhân trong ngôi nhà này được.
Cô giúp việc do dự một lúc rồi nói: “Cậu đợi một chút, tôi vào nhà nói một tiếng xem sao.”
Dư Viễn Phàm gật đầu: “Cảm ơn dì.”
Cửa lớn lại một lần nữa đóng lại, Dư Viễn Phàm đứng ở ngoài cửa, tâm tình kích động không nói nổi thành lời.
Hôm nay cậu ta đặc biệt ăn mặc chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, quần áo sạch sẽ. Đây cũng chính là bộ quần áo sạch sẽ nhất, quý giá nhất của cậu ta. Đôi giày trên chân cũng sạch sẽ vô cùng, tiếp theo nên nói gì cậu ta cũng đã chuẩn bị vô cùng kỹ càng.
Cậu ta hy vọng hôm nay có thể khiến Lộ lão gia lưu lại ấn tượng về mình, mặc dù hẳn là không thể khiến cậu ta có thể ngay lập tức bước chân vào nhà họ Lộ thì ít nhất... Cũng có thể cho cậu ta hoàn cảnh tốt hơn hiện tại một chút.
Cậu tha thiết, khao khát rằng một ngày kia, mình có thể có được những thứ mà Lộ Tu Triệt sở hữu, khao khát... giành được gia tài giá trị đó.
Lộ Hướng Đông đi làm, Lộ lão gia đang đánh cờ vua với bà cụ. Hai vợ chồng già đến từng này tuổi, chủ yếu sẽ làm mấy chuyện giết thời gian kiểu này. Bà cụ chơi cờ không tốt, luôn đòi đi lại, còn Lộ lão gia lại không chịu, khiến hai người cơ bản luôn luôn cãi nhau.
Cô giúp việc tiến vào, do dự một chút rồi nói: “Lão tiên sinh... Bên ngoài có một đứa trẻ...”
Ông cụ đang cầm quân “Mã” thì dừng lại, đứa trẻ? Ông liền nghĩ ra ngay, chỉ có thể là Dư Viễn Phàm thôi, nó vậy mà lại tới đây... quả thật là khiến ông bất ngờ.
Bà Lộ hỏi: “Đứa trẻ ư? Bao nhiêu tuổi, tên gọi là gì?”
Cô giúp việc trả lời: “Cậu ta nói, tên cậu ta là Dư Viễn Phàm, cậu là muốn gặp lão tiên sinh.”
Bà cụ kinh ngạc: “Là nó ư, sao đột nhiên nó lại chạy tới đây vậy? Ông... có muốn gặp nó không?”
Lộ lão gia đang dùng chiêu “Mã qua sông ngân”, ông thở dài: “Gọi nó vào đi.”
Nếu Dư Mộng Nhân tới, ông nhất định sẽ không để cô ta bước vào nhà họ Lộ dù chỉ là nửa bước, nhưng mà Dư Viễn Phàm thì lại vẫn chỉ là một đứa trẻ, cho dù nó có bị phế đi thì trong cơ thể nó vẫn đang chảy dòng máu của nhà họ Lộ, đối với thằng bé, ông cụ Lộ vẫn không có cách nào hạ quyết tâm được.
Cô giúp việc gật đầu: “Vậy để cháu đưa cậu ta vào đây.”
Cô ra mở cổng, nói với Dư Viễn Phàm: “Vào đi, lão tiên sinh đồng ý gặp cậu rồi.”
Đợi một lúc mới có người ra mở cửa cho cậu.
Cô giúp việc thấy ngoài cửa là một cậu bé khoảng 12, 13 tuổi thì có chút kinh ngạc, đây không lẽ là bạn bè của thiếu gia sao?
Cô liền hỏi cậu ta: “Cậu tìm thiếu gia nhà chúng tôi sao? Thiếu gia nhà chúng tôi đi học rồi.”
Dư Viễn Phàm lắc đầu: “Không, cháu không tìm Lộ Tu Triệt, cháu muốn tìm... Lộ lão tiên sinh.”
Cô giúp việc mỉm cười: “Tìm ông cụ nhà chúng tôi sao? Chuyện này có chút thú vị nha, vậy cậu nói xem, cậu là ai, ông cụ nhà chúng tôi sao lại phải gặp cậu đây?”
“Tên cháu là Dư Viễn Phàm, cháu muốn gặp Lộ lão tiên sinh, phiền dì thông báo cho ông cụ giúp cháu một tiếng được không?” Dư Viễn Phàm cố gắng làm ra vẻ một đứa trẻ tuổi còn nhỏ nhưng vô cùng lễ phép.
Cô giúp việc sửng sốt một chút, Dư Viễn Phàm... Cái tên này quen quá, từ từ, đây không phải là... Đứa con riêng kia của Lộ Hướng Đông hay sao?
Mặc dù lúc bình thường, khi Lộ lão gia và Lộ Hướng Đông cãi nhau cũng không cãi nhau trước mặt người hầu, nhưng mà, trong ngôi nhà lớn thế này cũng không phải là không có kẽ hở, có một người biết thì tất cả mọi người còn lại đều biết.
Chẳng qua tất cả mọi người đều làm bộ như không biết mà thôi, chứ trên thực tế, tất cả đều biết cả rồi.
Vì vậy, ánh mắt cô giúp việc nhìn Dư Viễn Phàm tất nhiên không thể hòa nhã được.
Nhưng mà Dư Viễn Phàm rốt cuộc vẫn là con trai của Lộ Hướng Đông. Tuy rằng hiện giời ông cụ không cho thằng bé bước vào nhà họ Lộ, nhưng trên người nó vẫn đang chảy dòng máu nhà họ Lộ. Nói không chừng một ngày nào đó ông lại đổi ý thì sao, làm một người hầu thì dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể lấn lướt chủ nhân trong ngôi nhà này được.
Cô giúp việc do dự một lúc rồi nói: “Cậu đợi một chút, tôi vào nhà nói một tiếng xem sao.”
Dư Viễn Phàm gật đầu: “Cảm ơn dì.”
Cửa lớn lại một lần nữa đóng lại, Dư Viễn Phàm đứng ở ngoài cửa, tâm tình kích động không nói nổi thành lời.
Hôm nay cậu ta đặc biệt ăn mặc chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, quần áo sạch sẽ. Đây cũng chính là bộ quần áo sạch sẽ nhất, quý giá nhất của cậu ta. Đôi giày trên chân cũng sạch sẽ vô cùng, tiếp theo nên nói gì cậu ta cũng đã chuẩn bị vô cùng kỹ càng.
Cậu ta hy vọng hôm nay có thể khiến Lộ lão gia lưu lại ấn tượng về mình, mặc dù hẳn là không thể khiến cậu ta có thể ngay lập tức bước chân vào nhà họ Lộ thì ít nhất... Cũng có thể cho cậu ta hoàn cảnh tốt hơn hiện tại một chút.
Cậu tha thiết, khao khát rằng một ngày kia, mình có thể có được những thứ mà Lộ Tu Triệt sở hữu, khao khát... giành được gia tài giá trị đó.
Lộ Hướng Đông đi làm, Lộ lão gia đang đánh cờ vua với bà cụ. Hai vợ chồng già đến từng này tuổi, chủ yếu sẽ làm mấy chuyện giết thời gian kiểu này. Bà cụ chơi cờ không tốt, luôn đòi đi lại, còn Lộ lão gia lại không chịu, khiến hai người cơ bản luôn luôn cãi nhau.
Cô giúp việc tiến vào, do dự một chút rồi nói: “Lão tiên sinh... Bên ngoài có một đứa trẻ...”
Ông cụ đang cầm quân “Mã” thì dừng lại, đứa trẻ? Ông liền nghĩ ra ngay, chỉ có thể là Dư Viễn Phàm thôi, nó vậy mà lại tới đây... quả thật là khiến ông bất ngờ.
Bà Lộ hỏi: “Đứa trẻ ư? Bao nhiêu tuổi, tên gọi là gì?”
Cô giúp việc trả lời: “Cậu ta nói, tên cậu ta là Dư Viễn Phàm, cậu là muốn gặp lão tiên sinh.”
Bà cụ kinh ngạc: “Là nó ư, sao đột nhiên nó lại chạy tới đây vậy? Ông... có muốn gặp nó không?”
Lộ lão gia đang dùng chiêu “Mã qua sông ngân”, ông thở dài: “Gọi nó vào đi.”
Nếu Dư Mộng Nhân tới, ông nhất định sẽ không để cô ta bước vào nhà họ Lộ dù chỉ là nửa bước, nhưng mà Dư Viễn Phàm thì lại vẫn chỉ là một đứa trẻ, cho dù nó có bị phế đi thì trong cơ thể nó vẫn đang chảy dòng máu của nhà họ Lộ, đối với thằng bé, ông cụ Lộ vẫn không có cách nào hạ quyết tâm được.
Cô giúp việc gật đầu: “Vậy để cháu đưa cậu ta vào đây.”
Cô ra mở cổng, nói với Dư Viễn Phàm: “Vào đi, lão tiên sinh đồng ý gặp cậu rồi.”
/2416
|