BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1728: Nó và Lộ tu triệt khác nhau một trời một vực
/2416
|
Lời mà cô giáo Tống nói, thêm cả những tư liệu kia nữa, tất cả đều đang bày ra trước mặt Lộ Hướng Đông.
Trước kia ông cụ có nỏi, thằng bé Dư Viễn Phàm này đã bị nuôi hỏng rồi, hiện giờ cô giáo Tống lại nói, nó và Lộ Tu Triệt không giống nhau, Lộ Tu Triệt chẳng qua chỉ là tính tình không tốt, kiêu căng một chút, nhưng nội tâm thằng bé lại lương thiện, nhưng Dư Viễn Phàm hoàn toàn không như vậy.
Cố giáo Tông tuy rằng không nói ra rõ ràng nhưng Lộ Hướng Đông biết, trái lại, nội tâm của Dư Viễn Phàm không hề lương thiện, thằng bé đã sa đoạ từ trong xương cốt rồi.
Lần đầu tiên trong đời, Lộ Hướng Đông bắt đầu hoài nghi những gì mình biết.
Những cái đó, phải chăng là có người cố tình để hắn thất, còn thứ mà hắn chưa từng thấy thì vẫn giấu đằng sau, bản thân hắn lại lựa chọn tin tưởng, lựa chọn nghe theo nên hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Lộ lão gia tử đứng lên nói: “Tự anh suy nghĩ cho tốt đi.”
“Ba, con...” Lộ Hướng Đông cảm giác mình có rất nhiều lời muốn nói nhưng trong nhất thời lại không biết nên bắt đầu từ đâu cả.
Bà Lộ vỗ vỗ bả vai hắn: “Mẹ và ba con đi nghỉ trước đây, con cũng đi ngủ sớm đi.”
Lộ Hướng Đông làm sao có thể ngủ được chứ, hôm nay, biết được việc này làm hắn lại điểm lại trong đầu tất cả những chuyện đã phát sinh cùng Dư Mộng Nhân. Hiện giờ hắn không ngừng hoài nghi hai mẹ con cô ta, chính bản thân hắn cũng bắt đầu phủ nhận và hoài nghi.
Hai ông bà Lộ đi lên lầu, Lộ Hướng Đông cầm điện thoại, mở dãy số của Dư Mộng Nhân, có rất nhiều thứ muốn hỏi nhưng rốt cuộc hắn vẫn không bấm gọi.
Lộ Hướng Đông buông điện thoại, thở dài.
Có lẽ, hắn thật sự sai lầm rồi.
...
Khi Dư Viễn Phàm về đến nhà đã là 10 giờ, trong nhà vẫn như cũ, không hề phần cơm cho cậu. Cậu rất đói bụng, chỉ đành cầm vài quả táo trên bàn trà lên để ăn.
Cậu ăn rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã hết hai quả táo, lúc ăn táo, điều cậu suy nghĩ chính là giờ này Lộ Tu Triệt ở nhà đang làm gì?
Có người hầu kẻ hạ thành đàn, muốn ăn gì uống gì đều không cần duỗi tay, thậm chí còn ăn những món ngon mà cậu cũng chưa từng gặp qua.
Còn cậu thì ngay cả một ngụm nước ấm cũng không có mà uống.
Đây chính là khác biệt một trời một vực.
Dư Viễn Phàm ăn xong ba quả táo mới có cảm giác dạ dày được lấp đầy một chút. Lúc này cậu mới phát hiện, Dư Mộng Nhân không hề ở nhà.
Cậu cười lạnh, hai ngày này, buổi tối Dư Mộng Nhân thường xuyên về muộn, cậu cũng đã quen rồi.
Mặc dù ở cùng dưới một mái nhà, nhưng quan hệ giữa hai mẹ con bọn họ hiện giờ không khác người xa lạ là bao.
Trở về phòng nằm xuống, Dư Viễn Phàm không thèm cởi giày, cậu rất mệt, đi về nhà thế này đương nhiên là mệt rồi, trên người cũng rất đau nhưng mà cậu không muốn động.
Mơ mơ màng màng, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, Dư Viễn Phàm mơ một giấc mộng.
Cậu mơ thấy mình biến thành thiếu gia nhà họ Lộ, buổi sáng, người hầu mang quần áo cần mặc hôm nay đặt ở mép giường.
Sau khi rời giường, có người cung kính nói: “Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị tốt rồi ạ.”
Xuống lầu, cậu ăn bữa sáng mỹ vị trong căn phòng xa hoa như hoàng cung, sau đó có tài xế chuyên trách đưa cậu tới trường.
Đến trường, tất cả mọi người đều vô cùng cung kính với cậu, ngay cả giáo viên và lãnh đạo trường đều phải cung kính gọi cậu một tiếng Phàm thiếu gia.
Không có ai dám bắt nạt cậu, không ai dám lời ra tiếng vào, cũng không một ai dám dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu cả...
Dư Viễn Phàm vô cùng vui vẻ, đến mức trong lúc ngủ mơ cũng cười ra thành tiéng.
Nhưng chính khi cậu ta đang cười cười thì lại tỉnh, sau khi tỉnh lại, cậu thấy mình vẫn đang nằm trong căn phòng chung cư, bụng thì đói, cả người đau nhức, nghèo túng.
Dư Viễn Phàm nhìn trần nhà, trong đầu đều là cảnh tượng vừa mơ thấy, cậu cảm thấy đó mới là cuộc sống đáng ra phải là của mình mới đúng chứ?
Trước kia ông cụ có nỏi, thằng bé Dư Viễn Phàm này đã bị nuôi hỏng rồi, hiện giờ cô giáo Tống lại nói, nó và Lộ Tu Triệt không giống nhau, Lộ Tu Triệt chẳng qua chỉ là tính tình không tốt, kiêu căng một chút, nhưng nội tâm thằng bé lại lương thiện, nhưng Dư Viễn Phàm hoàn toàn không như vậy.
Cố giáo Tông tuy rằng không nói ra rõ ràng nhưng Lộ Hướng Đông biết, trái lại, nội tâm của Dư Viễn Phàm không hề lương thiện, thằng bé đã sa đoạ từ trong xương cốt rồi.
Lần đầu tiên trong đời, Lộ Hướng Đông bắt đầu hoài nghi những gì mình biết.
Những cái đó, phải chăng là có người cố tình để hắn thất, còn thứ mà hắn chưa từng thấy thì vẫn giấu đằng sau, bản thân hắn lại lựa chọn tin tưởng, lựa chọn nghe theo nên hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Lộ lão gia tử đứng lên nói: “Tự anh suy nghĩ cho tốt đi.”
“Ba, con...” Lộ Hướng Đông cảm giác mình có rất nhiều lời muốn nói nhưng trong nhất thời lại không biết nên bắt đầu từ đâu cả.
Bà Lộ vỗ vỗ bả vai hắn: “Mẹ và ba con đi nghỉ trước đây, con cũng đi ngủ sớm đi.”
Lộ Hướng Đông làm sao có thể ngủ được chứ, hôm nay, biết được việc này làm hắn lại điểm lại trong đầu tất cả những chuyện đã phát sinh cùng Dư Mộng Nhân. Hiện giờ hắn không ngừng hoài nghi hai mẹ con cô ta, chính bản thân hắn cũng bắt đầu phủ nhận và hoài nghi.
Hai ông bà Lộ đi lên lầu, Lộ Hướng Đông cầm điện thoại, mở dãy số của Dư Mộng Nhân, có rất nhiều thứ muốn hỏi nhưng rốt cuộc hắn vẫn không bấm gọi.
Lộ Hướng Đông buông điện thoại, thở dài.
Có lẽ, hắn thật sự sai lầm rồi.
...
Khi Dư Viễn Phàm về đến nhà đã là 10 giờ, trong nhà vẫn như cũ, không hề phần cơm cho cậu. Cậu rất đói bụng, chỉ đành cầm vài quả táo trên bàn trà lên để ăn.
Cậu ăn rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã hết hai quả táo, lúc ăn táo, điều cậu suy nghĩ chính là giờ này Lộ Tu Triệt ở nhà đang làm gì?
Có người hầu kẻ hạ thành đàn, muốn ăn gì uống gì đều không cần duỗi tay, thậm chí còn ăn những món ngon mà cậu cũng chưa từng gặp qua.
Còn cậu thì ngay cả một ngụm nước ấm cũng không có mà uống.
Đây chính là khác biệt một trời một vực.
Dư Viễn Phàm ăn xong ba quả táo mới có cảm giác dạ dày được lấp đầy một chút. Lúc này cậu mới phát hiện, Dư Mộng Nhân không hề ở nhà.
Cậu cười lạnh, hai ngày này, buổi tối Dư Mộng Nhân thường xuyên về muộn, cậu cũng đã quen rồi.
Mặc dù ở cùng dưới một mái nhà, nhưng quan hệ giữa hai mẹ con bọn họ hiện giờ không khác người xa lạ là bao.
Trở về phòng nằm xuống, Dư Viễn Phàm không thèm cởi giày, cậu rất mệt, đi về nhà thế này đương nhiên là mệt rồi, trên người cũng rất đau nhưng mà cậu không muốn động.
Mơ mơ màng màng, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, Dư Viễn Phàm mơ một giấc mộng.
Cậu mơ thấy mình biến thành thiếu gia nhà họ Lộ, buổi sáng, người hầu mang quần áo cần mặc hôm nay đặt ở mép giường.
Sau khi rời giường, có người cung kính nói: “Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị tốt rồi ạ.”
Xuống lầu, cậu ăn bữa sáng mỹ vị trong căn phòng xa hoa như hoàng cung, sau đó có tài xế chuyên trách đưa cậu tới trường.
Đến trường, tất cả mọi người đều vô cùng cung kính với cậu, ngay cả giáo viên và lãnh đạo trường đều phải cung kính gọi cậu một tiếng Phàm thiếu gia.
Không có ai dám bắt nạt cậu, không ai dám lời ra tiếng vào, cũng không một ai dám dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu cả...
Dư Viễn Phàm vô cùng vui vẻ, đến mức trong lúc ngủ mơ cũng cười ra thành tiéng.
Nhưng chính khi cậu ta đang cười cười thì lại tỉnh, sau khi tỉnh lại, cậu thấy mình vẫn đang nằm trong căn phòng chung cư, bụng thì đói, cả người đau nhức, nghèo túng.
Dư Viễn Phàm nhìn trần nhà, trong đầu đều là cảnh tượng vừa mơ thấy, cậu cảm thấy đó mới là cuộc sống đáng ra phải là của mình mới đúng chứ?
/2416
|