Nhạc Thính Phong ấn số 2 trước khi thang máy xuống tới tầng 2, rất nhanh thang máy dừng lại, cậu dắt tay Thanh Ti đi ra, chạy lên thang cuốn phía không xa đi lên. Lộ Tu Triệt đi theo phía sau, không dám nói lung tung. Lên tầng 3, lại lên tầng 4, nhưng tới chỗ vừa nãy nhìn thấy Du Dực, lại không thấy ai. Nhạc Thính Phong nhìn ngó xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của Du Dực, ngồi thang máy thăm quan xuống tới tầng 2, lại lên, thật ra không có bao nhiêu thời gian. Du Dực không thể đi quá xa, hơn nữa, cứ coi như đi, có lẽ cũng là vào trong cửa hàng nào đó, hoặc đi lên, không thể nào đi xuống. Nhạc Thính Phong nói: “Lộ Tu Triệt chia ra tìm, nhìn thấy rồi, gọi điện thoại cho tôi.”
Lộ Tu Triệt gật đầu, “Hiểu.”
Cậu quay người đi tìm người, Nhạc Thính Phong thì dắt Thanh Ti đi ngược hướng với Lộ Tu Triệt tìm. Thanh Ti chạy bước nhỏ theo Nhạc Thính Phong, cô nhỏ tiếng nói: “Anh... em... em hơi sợ?”
Nhạc Thính Phong nắm chặt tay cô bé: “Không sợ, phải tin ba em, tin chú Du, chú ấy không phải người như thế.”
“Em đương nhiên là tin ba, nhưng... em vẫn sợ...”
Nhạc Thính Phong dừng lại, cúi người nhìn: “Anh biết em lo lắng điều gì, nhưng có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em, luôn luôn.”
Cậu biết Thanh Ti sợ điều gì, Thanh Ti không phải không tin Du Dực, cô bé chỉ là nghĩ tới, ác mộng mà trước đây ba ruột đã mang tới cho cô bé. Yến Tùng Nam tìm phụ nữ ở bên ngoài, không cần mẹ con họ, những năm tháng sống ở quê đó, đối với Thanh Ti mà nói, có lẽ là dấu vết rất khó phai mờ. Thanh Ti gật gật đầu: “Vâng...”
Nhạc Thính Phong cười với cô bé: “Đợi tìm được chú Du, anh giúp em hỏi rõ được rồi.”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, được...”
“Đi, chúng ta tiếp tục tìm.”
Tầng 4 này, gần như đều bán các loại trang phục nam nữ cao cấp, rất nhiều thương hiệu nổi tiếng, quầy chuyên đều ở tầng 4. Nhạc Thính Phong tìm kỹ càng, quầy riêng mỗi nhà đều xem, khi đi qua cửa hàng quần áo nữ, Nhạc Thính Phong vừa hay nhìn thấy, người phụ nữ trẻ tuổi lúc nãy hình như từ phòng thay đồ đi ra nói gì đó với Du Dực, sau đó vui sướng đứng trước mặt Du Dực, hai tay nâng trước ngực, người nghiêng về phía trước, hơi đong đưa làm nũng kiểu tiêu chuẩn. Còn khoé môi Du Dực mang theo một nụ cười, không nhìn rõ là thật hay giả, trả lời người phụ nữ trẻ tuổi một câu, sau đó người phụ nữ đó liền thích thú chỉ quần áo trên người với phục vụ viên, hình như gói lại quần áo trên người.
Trong lòng Nhạc Thính Phong hơi bốc hoả, lại mua quần áo với người phụ nữ khác, Du Dực ông giỏi lắm, phí công vừa nãy cậu còn nói đỡ giúp ông ta. Nhạc Thính Phong kéo Thanh Ti đi vào trong, nhưng vừa vào cửa hàng, cậu liền bắt gặp cái nhìn của Du Dực. Cậu nhìn thấy Du Dực, Du Dực cũng nhìn thấy cậu, cậu đang muốn đưa Thanh Ti qua đó, lại vừa hay nhìn thấy sự cảnh cáo ghê gớm lướt qua trong mắt Du Dực, anh đang ngăn cậu đưa Thanh Ti qua đó. Nhạc Thính Phong lúc đó do dự một lát, cậu chưa từng nhìn thấy Du Dực dùng loại ánh mắt đó nhìn cậu, sốt ruột, cảnh cáo, ngăn cản, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh liền nghiêng người, giống như không nhìn thấy cậu, tiếp tục nói chuyện với người phụ nữ đó. Nhạc Thính Phong chần chừ, cậu cảm thấy hình như bên trong đây có chút không đúng. Thanh Ti lắc cánh tay của Nhạc Thính Phong: “Anh, ba ở đó chúng ta mau qua đi?”
Nhạc Thính Phong vỗ về Thanh Ti “Đợi thêm một chút, chúng ta yên lặng quan sát, xem xem là tình hình gì rồi lại nói được không?”
Thanh Ti cắn môi: “Nhưng... cái đó... được thôi...”
Lộ Tu Triệt gật đầu, “Hiểu.”
Cậu quay người đi tìm người, Nhạc Thính Phong thì dắt Thanh Ti đi ngược hướng với Lộ Tu Triệt tìm. Thanh Ti chạy bước nhỏ theo Nhạc Thính Phong, cô nhỏ tiếng nói: “Anh... em... em hơi sợ?”
Nhạc Thính Phong nắm chặt tay cô bé: “Không sợ, phải tin ba em, tin chú Du, chú ấy không phải người như thế.”
“Em đương nhiên là tin ba, nhưng... em vẫn sợ...”
Nhạc Thính Phong dừng lại, cúi người nhìn: “Anh biết em lo lắng điều gì, nhưng có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em, luôn luôn.”
Cậu biết Thanh Ti sợ điều gì, Thanh Ti không phải không tin Du Dực, cô bé chỉ là nghĩ tới, ác mộng mà trước đây ba ruột đã mang tới cho cô bé. Yến Tùng Nam tìm phụ nữ ở bên ngoài, không cần mẹ con họ, những năm tháng sống ở quê đó, đối với Thanh Ti mà nói, có lẽ là dấu vết rất khó phai mờ. Thanh Ti gật gật đầu: “Vâng...”
Nhạc Thính Phong cười với cô bé: “Đợi tìm được chú Du, anh giúp em hỏi rõ được rồi.”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, được...”
“Đi, chúng ta tiếp tục tìm.”
Tầng 4 này, gần như đều bán các loại trang phục nam nữ cao cấp, rất nhiều thương hiệu nổi tiếng, quầy chuyên đều ở tầng 4. Nhạc Thính Phong tìm kỹ càng, quầy riêng mỗi nhà đều xem, khi đi qua cửa hàng quần áo nữ, Nhạc Thính Phong vừa hay nhìn thấy, người phụ nữ trẻ tuổi lúc nãy hình như từ phòng thay đồ đi ra nói gì đó với Du Dực, sau đó vui sướng đứng trước mặt Du Dực, hai tay nâng trước ngực, người nghiêng về phía trước, hơi đong đưa làm nũng kiểu tiêu chuẩn. Còn khoé môi Du Dực mang theo một nụ cười, không nhìn rõ là thật hay giả, trả lời người phụ nữ trẻ tuổi một câu, sau đó người phụ nữ đó liền thích thú chỉ quần áo trên người với phục vụ viên, hình như gói lại quần áo trên người.
Trong lòng Nhạc Thính Phong hơi bốc hoả, lại mua quần áo với người phụ nữ khác, Du Dực ông giỏi lắm, phí công vừa nãy cậu còn nói đỡ giúp ông ta. Nhạc Thính Phong kéo Thanh Ti đi vào trong, nhưng vừa vào cửa hàng, cậu liền bắt gặp cái nhìn của Du Dực. Cậu nhìn thấy Du Dực, Du Dực cũng nhìn thấy cậu, cậu đang muốn đưa Thanh Ti qua đó, lại vừa hay nhìn thấy sự cảnh cáo ghê gớm lướt qua trong mắt Du Dực, anh đang ngăn cậu đưa Thanh Ti qua đó. Nhạc Thính Phong lúc đó do dự một lát, cậu chưa từng nhìn thấy Du Dực dùng loại ánh mắt đó nhìn cậu, sốt ruột, cảnh cáo, ngăn cản, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh liền nghiêng người, giống như không nhìn thấy cậu, tiếp tục nói chuyện với người phụ nữ đó. Nhạc Thính Phong chần chừ, cậu cảm thấy hình như bên trong đây có chút không đúng. Thanh Ti lắc cánh tay của Nhạc Thính Phong: “Anh, ba ở đó chúng ta mau qua đi?”
Nhạc Thính Phong vỗ về Thanh Ti “Đợi thêm một chút, chúng ta yên lặng quan sát, xem xem là tình hình gì rồi lại nói được không?”
Thanh Ti cắn môi: “Nhưng... cái đó... được thôi...”
/2416
|